Đến nhà bạn trai ăn giỗ, chị dâu tương lai làm điều này khiến tôi vội vàng chia tay...
Nắng tháng tư đổ vàng trên con đường làng quanh co, xuyên qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt sáng lung linh. Thảo, cô gái 27 tuổi với mái tóc đen dài, đôi mắt to tròn và nụ cười rạng rỡ, đang ngồi trên chiếc xe khách, lòng cô vừa háo hức vừa có chút bồn chồn. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Cô sẽ theo Phong, người yêu cô, về ra mắt gia đình anh dịp giỗ lớn.
Thảo và Phong đã yêu nhau được bốn tháng. Phong là một chàng trai hiền lành, ấm áp, luôn quan tâm và chiều chuộng Thảo. Anh đã kể cho cô nghe rất nhiều về gia đình mình, về những nét truyền thống lâu đời của làng quê. Thảo biết, gia đình Phong rất coi trọng lễ nghĩa, gia phong. Vì vậy, cô đã chuẩn bị rất kỹ càng. Cô chọn những món quà thật chu đáo, từ đặc sản thành phố cho đến những món quà nhỏ xinh tặng riêng cho từng thành viên trong gia đình Phong. Cô muốn tạo ấn tượng tốt đẹp trong lần đầu ra mắt này.
Xe vừa dừng lại ở cổng làng, Phong đã chạy ra đón. Nụ cười của anh khiến lòng Thảo ấm áp hơn rất nhiều. Cô nắm chặt tay Phong, cùng anh bước vào con đường quen thuộc.
Căn nhà của Phong là một ngôi nhà gỗ ba gian cổ kính, được bao bọc bởi một khu vườn rộng lớn. Tiếng cười nói, tiếng cúng bái vang lên rộn rã. Khói hương trầm nghi ngút, quyện với mùi thức ăn thơm lừng, tạo nên một không khí trang trọng, ấm cúng.
Thảo được Phong giới thiệu với bố mẹ và các anh chị em của anh. Bố Phong, ông Tám, là một người đàn ông nghiêm nghị, ít nói. Mẹ Phong, bà Năm, là một người phụ nữ phúc hậu, nhưng ánh mắt bà có vẻ xa cách. Các anh chị em của Phong cũng vậy, họ lịch sự chào hỏi Thảo, nhưng không ai tỏ ra đặc biệt thân thiện hay niềm nở. Thảo cảm thấy một chút hụt hẫng. Cô đã mong chờ một sự đón tiếp nồng nhiệt hơn.
Thảo đặt những món quà đã chuẩn bị lên bàn thờ, rồi lễ phép thắp hương. Sau đó, cô ngồi xuống một góc, quan sát mọi người. Cô muốn tìm hiểu về nếp sống, về con người ở đây.
Cô chị dâu tương lai của Phong, chị Mai, là người duy nhất tỏ ra gần gũi với Thảo. Chị Mai kéo Thảo ra một góc, khẽ nói. “Em Thảo à, có vài điều chị muốn nói trước để em không bỡ ngỡ. Gia đình anh Phong có nhiều quy định khắt khe lắm đó.”
Thảo lắng nghe, lòng cô có chút lo lắng. “Dạ, chị cứ nói đi ạ.”
“Thứ nhất, con dâu phải góp tiền. Giỗ lễ lớn như thế này, mỗi cô con dâu phải đóng góp năm triệu đồng. Đó là quy định của gia đình từ xưa đến nay.”
Thảo sững sờ. Năm triệu đồng là một số tiền không nhỏ. Và cô, một người bạn gái mới yêu nhau được bốn tháng, lại phải đóng góp cho giỗ lễ của gia đình bạn trai? Cô cảm thấy khó hiểu.
Chị Mai tiếp tục: “Thứ hai, khi ăn cơm, con dâu không được ngồi ăn cùng bàn với đàn ông. Phải ngồi riêng, lo phục vụ, bưng bê. Và tuyệt đối không được cãi lại bố mẹ chồng, dù có chuyện gì đi chăng nữa.”
Tim Thảo như thắt lại. Cô không tin vào tai mình. Không được ngồi ăn cùng bàn? Phải phục vụ? Không được cãi lại bố mẹ chồng? Những quy định này quá hà khắc, quá áp đặt. Cô cảm thấy mình như một người hầu, chứ không phải một người khách, chứ không phải là bạn gái của Phong.
“Chị Mai à… Những quy định này… có vẻ hơi… nghiêm khắc quá thì phải,” Thảo khẽ nói.
Chị Mai khẽ thở dài. “Chị biết. Nhưng đó là truyền thống của gia đình anh Phong. Ai cũng phải tuân theo. Em cứ liệu mà làm.”
Thảo im lặng. Lòng cô trĩu nặng. Những hình ảnh về một gia đình ấm áp, hiếu khách mà cô hằng tưởng tượng bỗng tan biến. Thay vào đó là một bức tranh xám xịt về những quy tắc, những áp đặt vô lý.
Bữa Cơm Nuốt Không Trôi
Bữa cơm giỗ diễn ra trong không khí căng thẳng. Thảo ngồi ở một góc bếp, cùng với chị Mai và vài người phụ nữ khác, lo bưng bê, phục vụ. Cô nhìn Phong, anh đang ngồi cùng bàn với bố, chú bác và những người đàn ông khác. Anh ăn uống vui vẻ, không hề nhận ra sự khó xử của cô.
Thảo cảm thấy tủi thân. Cô là khách, là bạn gái của Phong, nhưng cô lại không được ngồi chung mâm. Cô cảm thấy mình bị đối xử như một người ngoài, một người thấp kém.
Trong suốt bữa ăn, bà Năm, mẹ Phong, liên tục sai bảo Thảo. “Con Thảo, con lấy cho mẹ cái đĩa này! Con Thảo, con lau cho mẹ cái bàn kia!” Giọng bà khô khan, không một chút tình cảm.
Thảo cố gắng làm mọi thứ mà bà yêu cầu. Cô không dám cãi lại. Cô không muốn làm mất lòng gia đình Phong. Cô vẫn hy vọng, có lẽ mọi chuyện không tệ như cô nghĩ. Có lẽ đây chỉ là lần đầu tiên, cô chưa quen nên mới thấy khó khăn.
Thế rồi, một chuyện nhỏ đã xảy ra. Khi Thảo đang bưng một mâm cơm, cô vô tình làm đổ một chút canh ra sàn. Bà Năm nhìn thấy, bà lập tức gào lên.
“Con Thảo này, con làm cái gì vậy? Sao mà hậu đậu thế? Có mỗi cái mâm cơm mà cũng làm đổ!” Giọng bà chói tai, khiến tất cả mọi người trong nhà đều quay lại nhìn.
Thảo giật mình. Cô cúi đầu, khuôn mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ. “Con xin lỗi mẹ. Con vô ý ạ.”
“Vô ý cái gì mà vô ý! Con gái con đứa, không biết làm gì cả! Sau này về nhà này thì làm sao mà lo cho gia đình được!” Bà Năm vẫn không ngừng cằn nhằn.
Thảo cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Cô muốn bật khóc. Cô muốn bỏ đi tất cả. Cô muốn hét lên rằng, cô không phải là người giúp việc! Cô là bạn gái của Phong!
Phong ngồi đó, anh ta không nói gì. Anh ta chỉ nhìn Thảo, ánh mắt anh ta có chút bối rối. Anh ta không dám bênh vực cô. Anh ta không dám nói một lời nào để bảo vệ cô.
Trải nghiệm đầu tiên ở nhà Phong khiến Thảo mệt mỏi và thất vọng tột cùng. Cô nhận ra rằng, đây không phải là nơi cô thuộc về. Đây không phải là gia đình mà cô muốn gắn bó cả đời. Cô không muốn sống trong một gia đình đầy áp đặt, thiếu sự thấu hiểu, thiếu sự tôn trọng.
Quyết Định Buông Bỏ
Tối hôm đó, Thảo không thể ngủ được. Cô nằm thao thức, những lời nói của chị Mai, những lời cằn nhằn của bà Năm, và sự im lặng của Phong cứ văng vẳng bên tai cô. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong lồng. Cô không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc vô lý, bởi những định kiến lỗi thời.
Sáng hôm sau, Thảo thức dậy sớm. Cô thu xếp hành lý. Phong ngạc nhiên khi thấy cô.
“Em làm gì vậy? Em định đi đâu?” Phong hỏi, giọng anh ta có chút lo lắng.
“Em về thành phố,” Thảo nói, giọng cô ấy lạnh lùng.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Phong hỏi. “Em ở lại chơi thêm vài ngày nữa đi.”
“Không cần đâu anh,” Thảo nói. “Em nghĩ, chúng ta không hợp nhau. Em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.”
Phong sững sờ. “Em nói cái gì vậy? Sao lại không hợp? Chúng ta đang yêu nhau mà!”
“Tình yêu không đủ để xóa nhòa những khác biệt,” Thảo nói. “Gia đình anh có những quy định mà em không thể chấp nhận được. Em không muốn sống trong một gia đình mà ở đó, người phụ nữ không được tôn trọng, không được bình đẳng.”
Phong cố gắng níu kéo. “Em ơi, em đừng nói vậy. Mẹ anh khó tính vậy thôi. Em cứ cố gắng một thời gian rồi sẽ quen thôi.”
“Không,” Thảo nói dứt khoát. “Em không muốn cố gắng. Em không muốn sống một cuộc đời đầy áp lực, đầy sự chịu đựng. Em muốn được là chính mình. Em muốn được sống trong một gia đình mà ở đó, mọi người yêu thương, tôn trọng lẫn nhau.”
Nước mắt Thảo lăn dài trên khuôn mặt. Cô không khóc vì đau khổ, mà cô khóc vì sự giải thoát. Cô biết, cô đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
“Em đi đây,” Thảo nói, rồi cô quay lưng bước đi.
Phong đứng đó, anh ta không nói nên lời. Anh ta nhìn Thảo rời đi, lòng anh ta như vỡ vụn. Anh ta không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh đến vậy. Anh ta không ngờ những quy định của gia đình lại có thể phá vỡ tình yêu của anh ta.
Sau ngày hôm đó, Thảo trở về thành phố. Cô không còn liên lạc với Phong nữa. Cô tập trung vào công việc, vào cuộc sống của mình. Cô cảm thấy mình được giải thoát. Cô không còn phải lo lắng, không còn phải sợ hãi.
Thảo nhận ra rằng, tình yêu không phải là tất cả. Quan trọng hơn cả là sự tôn trọng, sự thấu hiểu và sự bình đẳng trong một mối quan hệ. Cô không muốn ràng buộc mình với một gia đình áp đặt và thiếu sự thấu hiểu.
Thời gian trôi đi, Thảo gặp gỡ những người mới. Cô tìm được một người đàn ông yêu thương cô thật lòng, tôn trọng cô. Anh ta không giàu có, nhưng anh ta có một trái tim nhân hậu, một tâm hồn tử tế. Anh ta luôn lắng nghe cô, chia sẻ với cô mọi điều trong cuộc sống.
Thảo đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Cô sống một cuộc sống bình yên, tự do. Cô không còn phải lo lắng về những quy tắc vô lý, về những định kiến lỗi thời.
Về phía Phong, anh ta sống trong sự hối hận. Anh ta nhớ về Thảo, nhớ về nụ cười rạng rỡ của cô. Anh ta nhận ra, anh ta đã sai rồi. Anh ta đã không bảo vệ được người mình yêu. Anh ta đã để mất Thảo vì những quy tắc vô lý của gia đình mình.
Anh ta cố gắng thay đổi gia đình mình, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Bố mẹ anh ta vẫn vậy, vẫn giữ những quy định khắt khe. Anh ta nhận ra, anh ta không thể thay đổi được họ.
Câu chuyện của Thảo là một minh chứng sống động cho sức mạnh của lòng tự trọng, của sự dứt khoát và của sự lựa chọn hạnh phúc. Cô đã không cam chịu một cuộc sống đầy áp đặt, không tôn trọng. Cô đã dám buông bỏ một mối quan hệ để tìm kiếm một cuộc đời xứng đáng hơn.
Trải nghiệm đầu tiên ở nhà bạn trai khiến cô mệt mỏi và thất vọng. Sau hôm đó, cô quyết định chia tay, không muốn ràng buộc với một gia đình áp đặt và thiếu sự thấu hiểu. Đây là một lời khẳng định mạnh mẽ về giá trị của lòng tự trọng và sự bình đẳng trong hôn nhân, đặc biệt là đối với phụ nữ. Thảo đã không ngần ngại từ bỏ một mối quan hệ đang chớm nở để bảo vệ phẩm giá của mình, từ chối hòa nhập vào một môi trường mà ở đó, cô cảm thấy bị hạ thấp và không được tôn trọng. Quyết định của cô là một bài học đắt giá về việc không nên thỏa hiệp với những giá trị cốt lõi của bản thân vì bất kỳ mối quan hệ nào.