Gia đình nội ghẻ lạnh, rồi lại tìm đến cầu cứu tôi khi bố vướng lao lý, chú út trốn nợ.
Tiếng đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm từng nhịp chậm rãi, nặng nề, như đếm từng khoảnh khắc cô độc trong tuổi thơ tôi. Tôi lớn lên trong một gia đình mà người ngoài nhìn vào sẽ ngưỡng mộ: một gia đình giàu có, với những căn nhà cổ kính, những khu vườn rộng lớn và những mối quan hệ xã hội rộng khắp. Nhưng đằng sau cánh cổng sắt sơn đen ấy là một sự thật nghiệt ngã: một gia đình trọng nam khinh nữ, nơi tôi, Ngọc Anh, luôn bị xem nhẹ vì là con gái, và đặc biệt hơn, vì tôi là con riêng của bố.
Mẹ tôi mất sớm. Tôi sống với bố, ông nội, bà nội và hai người chú. Ngay từ nhỏ, tôi đã cảm nhận được sự khác biệt trong cách đối xử. Những bữa cơm, anh họ tôi, con của chú cả, luôn được ngồi cạnh ông nội, được gắp cho những miếng ngon nhất. Còn tôi, chỉ ngồi ở một góc bàn, lặng lẽ ăn phần cơm của mình, như một kẻ thừa thãi. Ông nội, người mà tôi đáng lẽ phải kính trọng, lại luôn nhìn tôi với ánh mắt dò xét, đầy vẻ khó chịu.
"Con gái thì làm được gì? Rồi cũng gả đi theo chồng, mang của hồi môn về cho nhà người ta," Bà nội thường nói vậy, giọng bà chua chát, mỗi khi tôi cố gắng thể hiện mình.
Bố tôi, dù yêu thương tôi, nhưng lại quá yếu đuối. Ông không đủ mạnh mẽ để bảo vệ tôi trước những định kiến khắc nghiệt của gia đình. Ông luôn im lặng, nhìn tôi chịu đựng sự ghẻ lạnh. Chú út, người mà tôi từng nghĩ sẽ thương tôi nhất, cũng luôn trêu chọc, nói những lời khó nghe. "Con riêng thì chỉ là con riêng thôi! Đừng có mà mơ được bằng con trai trưởng."
Tuổi thơ cô đơn, lạnh lẽo cứ thế gặm nhấm tâm hồn tôi. Tôi không có bạn bè, không có người để tâm sự. Căn nhà rộng lớn ấy trở thành một nhà tù vô hình, giam hãm tuổi thơ và những ước mơ của tôi. Tôi học hành chăm chỉ, cố gắng để chứng tỏ bản thân, nhưng dường như tất cả đều vô nghĩa. Mọi nỗ lực của tôi đều bị xem nhẹ, bị cho là đương nhiên.
Đến năm 20 tuổi, khi vừa tốt nghiệp đại học, tôi quyết định kết hôn. Tôi không yêu chồng mình say đắm, nhưng anh là người duy nhất cho tôi cảm giác được quan tâm, được bảo vệ. Tôi muốn thoát khỏi sự ghẻ lạnh của gia đình nội, muốn có một mái ấm riêng, nơi tôi được là chính mình, được yêu thương vô điều kiện.
Ngày tôi lên xe hoa, bố tôi khóc. Ông nắm tay tôi, nói lời xin lỗi. "Con gái à, bố xin lỗi con. Bố đã không bảo vệ được con."
Tôi nhìn bố, ánh mắt tôi không còn chút oán hận nào. Tôi chỉ thấy thương hại. Thương cho sự yếu đuối của ông, thương cho cả cuộc đời ông bị trói buộc bởi những định kiến.
Sau khi kết hôn, tôi cắt đứt liên lạc với nhà nội. Tôi không gọi điện, không về thăm. Tôi muốn quên đi tất cả những nỗi đau trong quá khứ, muốn sống một cuộc đời mới, không vướng bận. Chồng tôi cũng hiểu và tôn trọng quyết định của tôi.
Khi Gia Đình Sa Sút
Cuộc sống của tôi trôi đi bình lặng. Tôi có một công việc ổn định, một người chồng yêu thương và một cô con gái bé bỏng đáng yêu. Tôi nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ phải đối mặt với những người đã từng làm tổn thương mình nữa.
Thế nhưng, cuộc đời vốn dĩ không ai học được chữ ngờ. Mười lăm năm sau, một buổi chiều, khi tôi đang ngồi làm việc trong văn phòng, chuông điện thoại reo. Đó là một số máy lạ, từ quê gọi lên. Tôi ngần ngại bắt máy. Giọng nói quen thuộc vang lên, đó là chú cả của tôi.
"Ngọc Anh à, con có thể về quê một chuyến được không? Gia đình mình có chuyện rồi," Giọng chú cả đầy vẻ mệt mỏi, khắc khổ.
Tôi ngạc nhiên. Gia đình sa sút ư? Tôi đã không liên lạc với họ trong suốt mười lăm năm. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tôi về quê. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ. Căn nhà cổ kính ngày xưa giờ đây hoang tàn, u ám. Khu vườn rộng lớn cỏ dại mọc um tùm. Bố tôi, người đàn ông từng có vẻ ngoài phong độ, giờ đây tiều tụy, già nua hơn rất nhiều. Ông ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế tre cũ kỹ, ánh mắt vô hồn.
"Bố ơi... có chuyện gì vậy ạ?" Tôi hỏi, giọng tôi nghẹn lại.
Bố tôi nhìn tôi, nước mắt ông lăn dài. "Ngọc Anh à... bố xin lỗi con. Gia đình mình... đã hết rồi."
Tôi ngồi xuống bên cạnh bố, lắng nghe ông kể lại tất cả. Hóa ra, sau khi tôi đi, gia đình tôi đã trải qua một biến cố lớn. Bố tôi vướng lao lý vì một vụ án kinh tế. Ông bị kết án, phải vào tù một thời gian. Trong thời gian ông ở tù, chú út bỏ trốn vì nợ nần. Anh họ tôi, con trai chú cả, thì sa đà vào cờ bạc, làm tiêu tán hết tài sản. Ông nội, vì quá sốc và đau buồn, đã qua đời. Bà nội, người phụ nữ từng khắc nghiệt với tôi, giờ đây bệnh nặng, nằm liệt giường.
Những người từng khinh rẻ tôi, từng làm tổn thương tôi, giờ đây lại tìm đến tôi để cầu cứu. Chú cả, người từng thờ ơ với tôi, giờ đây lại nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ van lơn, hy vọng.
"Ngọc Anh à, bây giờ chỉ có con mới cứu được gia đình mình thôi," Chú cả nói, giọng chú run rẩy. "Con có thể giúp bố con ra khỏi tù không? Con có thể giúp đỡ bà nội không?"
Tôi im lặng. Lòng tôi rơi vào giằng xé. Một mặt, là thù hận quá khứ. Tôi nhớ lại những năm tháng cô đơn, lạnh lẽo, những lời nói cay nghiệt, những ánh mắt khinh bỉ. Tôi muốn bỏ mặc tất cả, muốn trả thù những người đã làm tổn thương tôi.
Nhưng mặt khác, là lòng trắc ẩn dành cho những người thân ruột thịt. Tôi nhìn bố tôi, người cha yếu đuối đã từng không bảo vệ được tôi, nhưng giờ đây lại tiều tụy, khổ sở. Tôi nhìn bà nội, người phụ nữ từng ghẻ lạnh tôi, nhưng giờ đây lại nằm liệt giường, thân tàn ma dại. Tôi nhìn chú cả, người từng thờ ơ, nhưng giờ đây lại già đi rất nhiều, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
"Để con suy nghĩ đã," Tôi nói, giọng tôi trầm ấm.
Sự Lựa Chọn Của Trái Tim
Tôi trở về thành phố, lòng tôi nặng trĩu. Tôi kể lại tất cả mọi chuyện cho chồng nghe. Anh lắng nghe tôi, không phán xét.
"Em hãy làm điều em muốn," Chồng tôi nói. "Anh sẽ luôn ủng hộ em."
Tôi ngồi một mình trong đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quá khứ như một cuốn phim quay chậm, lướt qua tâm trí tôi. Tôi nhớ lại những nỗi đau, những tủi hờn. Nhưng tôi cũng nhớ lại những lúc bố tôi lén lút cho tôi kẹo, những lúc bà nội thỉnh thoảng nấu cho tôi món ăn mà tôi thích. Dù ít ỏi, nhưng những khoảnh khắc đó vẫn còn đó, như những tia sáng yếu ớt trong đêm tối.
Tôi nhận ra rằng, dù quá khứ có đau khổ đến mấy, tôi cũng không thể để nó điều khiển cuộc đời mình. Tôi không muốn trở thành một người giống như họ, một người đầy lòng thù hận. Tôi muốn sống một cuộc đời khác, một cuộc đời tràn đầy tình yêu thương và sự bao dung.
Sáng hôm sau, tôi quyết định quay trở lại quê. Tôi đến gặp bố tôi.
"Bố ơi, con sẽ giúp bố," Tôi nói, giọng tôi kiên định. "Con sẽ cố gắng giúp bố ra khỏi tù. Con sẽ chăm sóc bà nội."
Bố tôi nhìn tôi, nước mắt ông lại lăn dài. "Ngọc Anh à... bố xin lỗi con. Bố đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha."
"Không sao đâu bố," Tôi nói, ôm lấy bố. "Bây giờ, chúng ta sẽ làm lại từ đầu."
Tôi bắt đầu hành trình giúp đỡ gia đình mình. Tôi tìm luật sư giỏi, lo liệu các thủ tục pháp lý để giúp bố tôi. Tôi đưa bà nội đến bệnh viện, tìm bác sĩ giỏi để chăm sóc bà. Tôi cũng gửi tiền để giúp đỡ chú cả và các cháu.
Mọi chuyện không hề dễ dàng. Có những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ cuộc. Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến bố, nghĩ đến bà nội, nghĩ đến những người thân đang cần tôi. Tôi biết, dù họ đã từng làm tổn thương tôi, nhưng họ vẫn là gia đình của tôi.
Trong quá trình giúp đỡ gia đình, tôi dần nhận ra một điều quan trọng: dù mang dòng máu ấy, dù xuất thân từ một gia đình đầy định kiến, nhưng tôi đã học được cách sống mà không để nó làm tổn thương mình thêm nữa. Tôi không còn bị ám ảnh bởi quá khứ. Tôi không còn cảm thấy oán hận. Thay vào đó, tôi cảm thấy một sự bình yên trong tâm hồn.
Bố tôi được ra tù sớm hơn dự kiến. Ông trở về nhà, gương mặt ông rạng rỡ hơn rất nhiều. Ông ôm lấy tôi, nói lời cảm ơn. "Ngọc Anh à, con đã cứu bố. Con là đứa con gái tốt nhất của bố."
Bà nội, sau một thời gian điều trị, sức khỏe cũng dần ổn định. Bà ngồi trên xe lăn, nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ hối lỗi và biết ơn. "Ngọc Anh à... bà xin lỗi con. Bà đã sai rồi. Bà đã đối xử tệ bạc với con."
Tôi nắm tay bà nội. "Không sao đâu bà. Chuyện đã qua rồi. Bây giờ, chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau."
Chú cả và các cháu cũng dần ổn định cuộc sống. Anh họ tôi, sau khi chứng kiến những gì tôi đã làm, cũng đã hối cải. Anh ta bắt đầu làm lụng chăm chỉ, không còn sa đà vào cờ bạc nữa.
Hạnh Phúc Đến Từ Sự Thấu Hiểu
Gia đình tôi, dù không còn giàu có như xưa, nhưng lại ấm cúng hơn rất nhiều. Mọi người đều yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Những định kiến cũ kỹ dần được xóa bỏ.
Tôi vẫn sống ở thành phố, nhưng tôi thường xuyên về quê thăm bố mẹ và gia đình. Tôi không còn cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc nữa. Tôi cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này, thuộc về gia đình này.
Một buổi chiều, tôi ngồi cạnh bố, nhìn ông chăm sóc cây cảnh trong vườn. "Bố ơi, bố có hối hận vì những gì đã xảy ra không?" tôi hỏi.
Bố tôi mỉm cười. "Bố không hối hận con ạ. Nhờ những biến cố đó, bố mới nhận ra giá trị của gia đình. Và bố mới thấy con gái của bố mạnh mẽ đến nhường nào."
Tôi mỉm cười. Tôi biết, cuộc đời đã dạy tôi rất nhiều bài học. Tôi đã trải qua đau khổ, nhưng tôi cũng đã tìm thấy được sức mạnh trong chính bản thân mình. Tôi đã học được cách tha thứ, cách bao dung, và cách yêu thương vô điều kiện.
Tôi đã chứng minh rằng, giá trị của một con người không nằm ở giới tính, không nằm ở xuất thân, mà nằm ở nhân cách, ở lòng tốt, và ở cách mình đối diện với cuộc sống. Tôi, Ngọc Anh, con gái riêng trong một gia đình trọng nam khinh nữ, đã trở thành người hàn gắn, người mang lại sự bình yên cho chính gia đình mình.
Và tôi biết, dù dòng máu ấy vẫn chảy trong huyết quản, nhưng tôi đã học được cách sống mà không để nó làm tổn thương mình thêm nữa. Tôi đã tự do. Tôi đã hạnh phúc.