Kinh ngạc vì hành động của chị dâu tương lai, tôi chia tay bạn trai gấp sau buổi ăn giỗ.
Những tia nắng vàng ươm cuối tháng Tám xuyên qua tán lá bàng cổ thụ, nhảy nhót trên con đường lát gạch đỏ dẫn vào ngôi nhà cổ kính. Vy, 25 tuổi, nắm chặt tay Tùng, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Hôm nay là ngày cô về ra mắt gia đình anh, nhân dịp giỗ lớn của cụ. Cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng: chiếc áo dài nền nã, mái tóc búi cao gọn gàng, và đặc biệt là những món quà được lựa chọn tỉ mỉ, chu đáo.
Tùng mỉm cười trấn an cô: "Em đừng lo lắng quá, gia đình anh ai cũng hiền lành thôi mà."
Vy gật đầu, nhưng nỗi bất an vẫn len lỏi trong lòng. Cô đã nghe Tùng kể nhiều về gia đình anh, một gia đình gia giáo, nề nếp ở vùng ngoại ô yên bình. Nhưng có lẽ, sự nề nếp đôi khi cũng đi kèm với những quy tắc khắt khe.
Vừa bước vào sân, Vy đã cảm nhận được không khí trang trọng, có chút nặng nề của một buổi lễ lớn. Nhà Tùng đông người, họ hàng, làng xóm tấp nập. Tùng dắt Vy đi chào hỏi từng người. Ai cũng nhìn cô với ánh mắt dò xét, có vẻ đánh giá. Vy cố gắng mỉm cười, lễ phép cúi chào.
"Đây là Vy, bạn gái con," Tùng giới thiệu với bố mẹ anh, ông bà Hùng.
Bà Hùng nhìn Vy từ đầu đến chân, ánh mắt bà không biểu cảm. "À, chào cô."
Ông Hùng chỉ khẽ gật đầu, rồi quay sang nói chuyện với một người họ hàng khác.
Vy cảm thấy có chút hụt hẫng. Cô đã chuẩn bị rất nhiều cho buổi ra mắt này, nhưng dường như sự nhiệt tình của cô không được đón nhận. Cô đưa những món quà đã chuẩn bị cho bà Hùng. Bà chỉ cầm lấy, đặt xuống bàn mà không nói một lời nào.
Tùng thấy Vy có vẻ bối rối, anh liền kéo tay cô. "Em cứ tự nhiên nhé. Lát nữa anh đưa em đi chào chị dâu."
Vy gật đầu. Cô hy vọng chị dâu tương lai sẽ dễ gần hơn.
Chị dâu Tùng, tên là Hạnh, là một người phụ nữ khá hiền lành, nhưng ánh mắt cô ấy luôn chất chứa một nỗi buồn khó tả. Hạnh kéo Vy ra một góc, nói nhỏ: "Em Vy này, chị có vài điều muốn nói với em trước. Gia đình mình có nhiều quy định lắm. Em phải nhớ nhé."
Vy lắng nghe, lòng cô hồi hộp.
"Thứ nhất, con dâu phải đóng góp tiền cho giỗ lễ. Lần này là 5 triệu đồng. Em nhớ đưa cho mẹ nhé," Hạnh nói.
Vy sững sờ. 5 triệu đồng? Cô không ngờ lại có quy định này. Cô đã chuẩn bị quà cáp rất chu đáo, nhưng không nghĩ sẽ phải đóng góp tiền mặt.
"Thứ hai, trong các bữa ăn, con dâu không được ngồi ăn cùng bàn với người lớn. Em phải ngồi bàn riêng với các chị em phụ nữ khác, hoặc ăn sau," Hạnh tiếp tục. "Và thứ ba, quan trọng nhất, tuyệt đối không được cãi lại bố mẹ chồng, dù bố mẹ có nói gì đi nữa. Con dâu phải luôn nghe lời, vâng dạ."
Vy cảm thấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Những quy định này quá khắt khe, quá hà khắc. Cô cảm thấy mình như đang bước vào một cái lồng, nơi cô sẽ phải đánh mất tự do, đánh mất chính mình.
Cô nhìn Hạnh, ánh mắt cô đầy vẻ hoang mang. "Chị Hạnh, những quy định này..."
"Em cứ làm theo đi," Hạnh nói, giọng cô đầy vẻ mệt mỏi. "Ở đây, ai cũng vậy thôi."
Vy không nói gì nữa. Cô cảm thấy mệt mỏi, thất vọng. Cô nhìn Tùng, anh đang vui vẻ trò chuyện với họ hàng, không hề hay biết những gì cô đang phải đối mặt.
Buổi giỗ diễn ra đúng như những gì Hạnh đã nói. Vy phải đứng bếp cùng các chị em phụ nữ khác, chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp. Cô không được ngồi ăn cùng bàn với Tùng, với bố mẹ anh. Cô chỉ có thể nhìn anh từ xa, nhìn anh cười nói vui vẻ.
Tùng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Vy, nở nụ cười trấn an. Anh không hề biết rằng, Vy đang phải chịu đựng những gì.
Trong suốt buổi lễ, bà Hùng liên tục sai Vy làm hết việc này đến việc khác. "Vy này, con mang cái này ra kia. Vy này, con dọn cái kia đi."
Vy vâng lời, làm tất cả những gì bà yêu cầu. Cô không một lời than vãn, không một chút khó chịu. Cô cố gắng làm tốt nhất có thể, để bà có thể nhìn nhận cô.
Khi mọi người đang ăn uống, bà Hùng đột nhiên nói: "Thằng Tùng này, con bé Vy này nhìn cũng được đấy, nhưng không biết có khéo léo, đảm đang như con gái nhà người ta không."
Lời nói của bà Hùng như một nhát dao cứa vào tim Vy. Cô đã cố gắng rất nhiều, đã làm tất cả những gì có thể. Vậy mà bà vẫn không công nhận cô.
Tùng nghe thấy lời mẹ nói, anh định lên tiếng bênh vực Vy. Nhưng Vy khẽ lắc đầu, ngăn anh lại. Cô không muốn làm to chuyện.
Buổi giỗ kết thúc, Vy cảm thấy cơ thể rã rời, tinh thần suy sụp. Cô đã cố gắng hết sức mình, nhưng những gì cô nhận được chỉ là sự lạnh nhạt, sự soi mói, và những quy định hà khắc.
Tùng đưa Vy về nhà. Trên đường đi, Vy im lặng, không nói một lời nào.
"Vy ơi, em sao vậy?" Tùng hỏi, giọng anh lo lắng. "Em không vui à?"
Vy hít một hơi thật sâu. Cô biết, cô phải nói ra tất cả.
"Tùng à, em thấy rất mệt mỏi," Vy nói, giọng cô run run. "Em không thể chịu đựng được những quy định đó của gia đình anh. Em không thể sống trong một gia đình mà ở đó, em không được tôn trọng, không được tự do."
Tùng ngạc nhiên. "Vy ơi, em đừng nói vậy mà. Đó là truyền thống của gia đình anh. Mẹ anh chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Tốt cho em sao?" Vy cười nhẩy. "Tốt cho em là bắt em phải đóng tiền giỗ lễ 5 triệu đồng? Tốt cho em là không cho em ngồi ăn cùng bàn với mọi người? Tốt cho em là bắt em phải làm tất cả mọi việc, không được cãi lại bố mẹ chồng?"
Tùng im lặng. Anh không biết phải nói gì.
"Tùng à, em yêu anh," Vy nói, nước mắt cô lăn dài. "Nhưng em không thể sống trong một gia đình như vậy. Em không muốn ràng buộc với một gia đình áp đặt và thiếu sự thấu hiểu."
Tùng nắm lấy tay Vy. "Vy ơi, em đừng nói vậy mà. Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ anh. Anh sẽ thay đổi mọi thứ."
"Anh không thay đổi được đâu, Tùng à," Vy nói. "Những quy định đó đã ăn sâu vào máu thịt của gia đình anh rồi. Anh không thay đổi được họ đâu."
Vy gạt tay Tùng ra. "Tùng à, chúng ta chia tay đi."
Tùng sững sờ. "Vy ơi, em nói gì vậy? Em đừng nói vậy mà. Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh," Vy nói, giọng cô nghẹn ngào. "Nhưng em không thể sống một cuộc đời như vậy được. Em không muốn đánh mất chính mình."
Vy mở cửa xe, bước xuống. Tùng chạy theo, nắm lấy tay cô.
"Vy ơi, em đừng đi mà! Anh xin em! Anh sẽ làm tất cả vì em!" Tùng gào lên, nước mắt anh trào ra.
Vy quay lại, nhìn Tùng, ánh mắt cô đầy vẻ đau khổ. "Tùng à, anh hãy sống tốt nhé. Em không muốn anh phải vì em mà làm khó xử cho gia đình."
Vy dứt tay Tùng ra, rồi bước đi, không một lần ngoảnh lại. Cô đã quyết định. Cô sẽ không ràng buộc với một gia đình áp đặt và thiếu sự thấu hiểu. Cô sẽ không đánh mất tự do, đánh mất chính mình.
Tùng đứng đó, nhìn theo bóng Vy khuất dần, lòng anh trĩu nặng. Anh cảm thấy một sự trống rỗng lớn lao, một sự hối hận tột cùng. Anh đã đánh mất người phụ nữ mình yêu, chỉ vì những quy định hà khắc của gia đình.
Vy trở về nhà. Cô bật khóc nức nở. Nỗi đau mất đi tình yêu, mất đi hy vọng về một gia đình hạnh phúc, khiến cô gục ngã.
Nhưng rồi, một ý nghĩ khác lóe lên trong đầu cô. Cô đã làm đúng. Cô đã bảo vệ được chính mình. Cô đã không cam chịu, không chấp nhận một cuộc sống mà ở đó, cô không được tôn trọng, không được tự do.
Từ ngày đó, Vy tập trung vào công việc. Cô dành thời gian cho bản thân, cho những sở thích của mình. Cô đi du lịch, đọc sách, học hỏi những điều mới mẻ. Cô muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, tự tin hơn.
Tùng vẫn thường xuyên gọi điện cho Vy, cầu xin cô quay lại. Anh nói rằng anh đã nói chuyện với bố mẹ anh, rằng họ đã hứa sẽ thay đổi. Nhưng Vy không tin nữa. Cô biết, những lời hứa đó chỉ là gió thoảng mây bay.
Một lần, Tùng đến gặp Vy. Anh ta quỳ xuống, cầu xin cô tha thứ. "Vy ơi, anh xin em. Anh không thể sống thiếu em được. Anh sẽ làm tất cả vì em."
Vy nhìn Tùng. Cô thấy được sự chân thành trong ánh mắt anh. Nhưng cô cũng thấy được sự yếu đuối của anh. Anh không đủ mạnh mẽ để chống lại gia đình.
"Tùng à, anh hãy sống tốt nhé," Vy nói, giọng cô dịu dàng. "Em không còn yêu anh nữa."
Tùng đau khổ, nhưng anh ta không thể làm gì được. Anh ta biết, anh ta đã mất Vy mãi mãi.
Vy vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Cô không còn nghĩ về Tùng nữa. Cô đã vượt qua nỗi đau, đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Cô biết, hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là một hành trình.
Ba năm sau, Vy gặp một người đàn ông khác. Anh là một người đàn ông hiện đại, hiểu biết, và rất tôn trọng phụ nữ. Anh không có những quy định khắt khe, không có những đòi hỏi vô lý. Anh yêu thương Vy, trân trọng Vy, và luôn ủng hộ Vy trong mọi quyết định.
Họ kết hôn, và sống một cuộc sống hạnh phúc. Vy vẫn là một người phụ nữ giỏi giang, thành đạt trong công việc. Nhưng khi về nhà, cô không còn phải lo toan tất cả mọi việc nữa. Chồng cô chia sẻ công việc nhà, cùng cô chăm sóc con cái. Cô cảm thấy mình được yêu thương, được trân trọng, và được tự do.
Và câu chuyện của Vy đã trở thành một bài học sâu sắc về tình yêu, về sự lựa chọn, và về phẩm giá của người phụ nữ. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, hạnh phúc không phải là sự ràng buộc, mà là sự tự do. Và đôi khi, việc từ bỏ một mối quan hệ không phù hợp lại là cách để tìm thấy hạnh phúc đích thực.
Vy đã không cam chịu, không chấp nhận một cuộc sống mà ở đó, cô không được tôn trọng. Cô đã mạnh dạn chia tay, và đã tìm thấy một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô đã chứng minh rằng, phụ nữ có quyền được hạnh phúc, được tự do, và được sống là chính mình, không cần phải hy sinh hay gánh vác quá nhiều trong chính gia đình của mình.
Cô đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, và cô đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đầy ý nghĩa, không hối tiếc.