Nhà nội ruồng bỏ cháu gái, nay lại tìm tôi cầu cứu khi gặp biến cố lớn.
Gió lay nhẹ rèm cửa lụa trắng, tấm màn vốn được mẹ kế tôi chọn lựa kỹ lưỡng, giờ đây lại mang vẻ lạnh lẽo, hờ hững. Từ tấm bé, tôi đã quen với cái cảm giác cô độc trong chính căn nhà rộng lớn này. Dù lớn lên trong một gia đình được người đời ngưỡng mộ vì sự giàu có, quyền thế, nhưng với tôi, đó chỉ là một lớp vỏ bọc hào nhoáng che giấu đi sự mục ruỗng bên trong: sự trọng nam khinh nữ đến tàn nhẫn, và thân phận "con riêng" không bao giờ được chấp nhận.
Tôi, Nguyệt, là đứa con của một mối tình ngang trái, đứa con mà mẹ ruột tôi đã phải từ bỏ khi ông nội tôi phản đối gay gắt. Bà ấy là người tình của bố, còn mẹ kế mới là người môn đăng hộ đối, là người được chọn để duy trì nòi giống, để sinh ra những đứa con trai nối dõi tông đường. Ngay từ khi lọt lòng, tôi đã bị đóng mác "con ngoài giá thú", là vết nhơ trong mắt ông bà nội và mẹ kế.
"Con bé này là của ai mà sao lại giống người đàn bà đó thế?" Bà nội tôi, một người phụ nữ quyền lực và cổ hủ, thường nói mỗi khi nhìn thấy tôi. Ánh mắt bà lạnh như băng, không một chút ấm áp. "Đúng là thứ không ra gì."
Bố tôi, một người đàn ông thành đạt nhưng nhu nhược, luôn im lặng trước những lời cay nghiệt của mẹ ông. Ông không bảo vệ tôi, không bao giờ dành cho tôi một cái ôm hay một lời an ủi. Tôi chỉ là một cái bóng trong căn nhà này, một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa những bức tường xa hoa.
Mẹ kế tôi, bà Hạnh, thì lại khéo léo hơn. Bà không trực tiếp mắng chửi, nhưng lại dùng những lời nói bóng gió, những hành động khinh thường để tôi hiểu rõ thân phận của mình.
"Con gái thì làm được tích sự gì," Bà Hạnh nói với cô giúp việc, nhưng lại liếc nhìn tôi. "Sau này cũng chỉ là gánh nặng cho gia đình thôi."
Anh trai tôi, Minh, con trai cả của bố và mẹ kế, được cả nhà cưng chiều như ông hoàng. Anh ấy có tất cả: tình yêu thương của bố mẹ, sự nuông chiều của ông bà, và sự kính trọng của mọi người xung quanh. Còn tôi, tôi chỉ là một kẻ thừa thãi.
Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng dài đằng đẵng của sự cô đơn, của những bữa cơm lặng lẽ, của những đêm dài thao thức trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi thèm một cái ôm, một lời động viên, một ánh mắt yêu thương. Nhưng tôi không bao giờ có được.
Sự ghẻ lạnh, sự khinh rẻ đó đã gặm nhấm tâm hồn tôi, khiến tôi trở nên khép kín, chai sạn. Tôi học cách tự mình đứng lên, tự mình tồn tại. Tôi lao vào học tập, học cách tự mình kiếm tiền, để một ngày nào đó, tôi có thể thoát khỏi cái lồng son này.
Khi trưởng thành, tôi chọn cách kết hôn sớm, không phải vì tình yêu sâu đậm, mà vì tôi muốn thoát khỏi cái gia đình mà tôi đã từng ghét bỏ. Chồng tôi, Nam, là một người đàn ông hiền lành, yêu thương tôi. Anh ấy không giàu có, nhưng anh ấy cho tôi cái cảm giác được yêu thương, được là chính mình mà tôi chưa bao giờ có được ở nhà.
Sau khi kết hôn, tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với nhà nội. Tôi không về thăm, không gọi điện. Tôi muốn quên đi quá khứ đau buồn đó, muốn sống một cuộc đời mới, không có bóng dáng của sự ghẻ lạnh, của những lời cay nghiệt.
Nhiều năm trôi qua, cuộc sống của tôi êm đềm, hạnh phúc bên Nam và hai đứa con nhỏ. Tôi xây dựng được sự nghiệp riêng, có một công việc ổn định. Tôi nghĩ, mình đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của quá khứ.
Nhưng rồi, một ngày, một tin tức bất ngờ ập đến, phá vỡ sự bình yên của tôi.
"Chị Nguyệt ơi, chị có biết tin gì về gia đình bên nội không?" Cô giúp việc cũ của nhà tôi, bà Năm, gọi điện, giọng bà run rẩy. "Ông nhà mình... ông ấy bị bắt rồi! Ông ấy vướng vào lao lý, dính đến chuyện làm ăn phi pháp!"
Tôi sững sờ. Bố tôi, người đàn ông quyền lực và thành đạt, lại vướng vào lao lý? Tôi không thể tin được.
"Còn chú út của chị, chú Thành ấy, chú ấy cũng bỏ trốn rồi," Bà Năm tiếp tục. "Chú ấy nợ nần chồng chất, bị người ta truy đuổi."
"Bà nội thì sao?" Tôi hỏi, giọng tôi run run.
"Bà nội thì bệnh nặng rồi chị ạ. Đang nằm trong viện. Ông nội cũng vừa mới qua đời cách đây không lâu," Bà Năm nói, giọng bà đầy vẻ tiếc nuối.
Tôi cúp điện thoại, lòng tôi nặng trĩu. Gia đình mà tôi đã từng ghét bỏ, giờ đây lại sa sút đến mức này. Tôi không biết nên cảm thấy thế nào. Tôi nên vui mừng vì họ đã phải trả giá cho những gì họ đã làm với tôi, hay tôi nên cảm thấy buồn vì sự sụp đổ của một gia đình?
Vài ngày sau, một cuộc điện thoại bất ngờ đến từ một số lạ. Tôi bắt máy. Giọng nói quen thuộc của mẹ kế tôi, bà Hạnh, vang lên.
"Nguyệt à, con có thể về nhà một chuyến được không? Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Tôi ngạc nhiên. Bà Hạnh gọi điện cho tôi sao? Sau bao nhiêu năm cắt đứt liên lạc, giờ bà lại tìm đến tôi?
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi biết, bà tìm đến tôi chắc chắn không phải vì tình cảm. Chắc chắn là có chuyện.
Tôi quyết định về nhà. Tôi muốn xem, những người đã từng khinh rẻ tôi, giờ đây sẽ cầu xin tôi như thế nào.
Khi tôi bước vào căn nhà quen thuộc, mọi thứ đã thay đổi. Căn nhà không còn vẻ tráng lệ, xa hoa như trước nữa. Mọi thứ trở nên cũ kỹ, tàn tạ. Không khí trong nhà cũng nặng nề, u ám.
Bà Hạnh ngồi trên sofa, khuôn mặt bà hốc hác, già nua đi nhiều. Ánh mắt bà không còn sự kiêu ngạo như trước, mà thay vào đó là sự mệt mỏi, tuyệt vọng.
"Nguyệt à, con về rồi," Bà Hạnh nói, giọng bà yếu ớt. "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Tôi ngồi xuống đối diện bà. "Mẹ muốn nói gì?"
Bà Hạnh nhìn tôi, ánh mắt bà ngập ngừng. "Mẹ biết, mẹ đã từng đối xử không tốt với con. Mẹ xin lỗi con. Nhưng bây giờ, gia đình mình đang gặp khó khăn. Bố con... bố con đang cần rất nhiều tiền để lo liệu."
"Con trai mẹ đâu?" Tôi hỏi, giọng tôi lạnh lùng. "Anh ấy không giúp được sao?"
Bà Hạnh cúi đầu. "Thằng Minh nó cũng đang gặp khó khăn. Nó cũng không thể giúp được."
"Vậy là mẹ muốn con giúp sao?" Tôi hỏi, giọng tôi đầy vẻ mỉa mai. "Một đứa con gái, một đứa con riêng như con, thì làm được gì?"
Bà Hạnh ngẩng đầu lên, nhìn tôi, ánh mắt bà đầy vẻ cầu xin. "Nguyệt à, con là niềm hy vọng cuối cùng của gia đình mình. Con có thể giúp được bố con. Con có thể giúp được gia đình mình."
Tôi im lặng. Lòng tôi tràn ngập sự giằng xé. Một mặt, tôi muốn trả thù, muốn nhìn họ quỵ lụy. Một mặt khác, tôi lại thấy lòng trắc ẩn trỗi dậy, đặc biệt là dành cho người cha yếu đuối đang vướng vào vòng lao lý.
"Con không có nhiều tiền," Tôi nói, giọng tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng. "Con cũng chỉ là một người bình thường thôi."
"Con nói vậy là có ý gì?" Bà Hạnh hỏi, giọng bà lo lắng. "Con không muốn giúp gia đình sao?"
"Mẹ nghĩ sao?" Tôi cười khẩy. "Một người đã từng bị ghẻ lạnh, bị khinh rẻ, giờ đây lại phải quay về cứu giúp những người đã từng làm tổn thương mình. Mẹ nghĩ con sẽ làm gì?"
Bà Hạnh im lặng. Bà cúi đầu, nước mắt bà lăn dài. "Mẹ biết, mẹ đã sai rồi. Mẹ đã sai lầm khi đối xử tệ bạc với con."
Tôi nhìn bà Hạnh, lòng tôi không một chút xúc động. Những lời xin lỗi đó, giờ đây, đã quá muộn.
Tôi đứng dậy. "Mẹ cứ nghĩ đi. Con sẽ suy nghĩ."
Tôi quay lưng bỏ đi. Tôi không thể ở lại thêm nữa. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, để đối mặt với những cảm xúc phức tạp trong lòng.
Những ngày sau đó, tôi sống trong sự giằng xé. Tôi nhớ lại những lời cay nghiệt của bà nội, những ánh mắt lạnh lùng của bố, những lời nói bóng gió của mẹ kế. Tôi nhớ lại tuổi thơ cô đơn, lạnh lẽo của mình. Nỗi thù hận trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ.
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ đến bố. Ông ấy là một người đàn ông nhu nhược, nhưng ông ấy vẫn là cha tôi. Ông ấy đang gặp khó khăn. Liệu tôi có nên quay lưng lại với ông ấy không?
Nam, chồng tôi, đã ở bên cạnh tôi, lắng nghe tôi, an ủi tôi. "Em ơi, em hãy làm những gì em cảm thấy đúng. Đừng để quá khứ ám ảnh em nữa."
Lời nói của Nam đã giúp tôi rất nhiều. Tôi nhận ra rằng, dù quá khứ có đau buồn đến mấy, tôi cũng không thể để nó làm tổn thương mình thêm nữa. Tôi đã học cách sống mà không để nó chi phối cuộc đời tôi.
Tôi quyết định sẽ giúp bố. Nhưng tôi sẽ không giúp vì tình cảm, mà tôi sẽ giúp vì lòng trắc ẩn của một người con. Tôi sẽ không để họ tiếp tục lợi dụng tôi.
Tôi quay lại nhà nội. Lần này, tôi đi cùng Nam.
Bà Hạnh nhìn thấy tôi, ánh mắt bà lóe lên hy vọng. "Nguyệt à, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Mẹ, con sẽ giúp bố," Tôi nói, giọng tôi bình tĩnh. "Nhưng con có điều kiện."
Bà Hạnh ngạc nhiên. "Điều kiện gì?"
"Con sẽ giúp bố một khoản tiền nhất định, đủ để ông ấy có thể lo liệu," Tôi nói. "Nhưng con sẽ không chịu trách nhiệm cho những sai lầm của ông ấy. Và con sẽ không để ai trong gia đình này lợi dụng con nữa."
Bà Hạnh im lặng. Bà nhìn tôi, ánh mắt bà phức tạp.
"Và một điều nữa," Tôi tiếp tục. "Con muốn bà nội được chăm sóc tốt nhất. Con sẽ thuê người chăm sóc bà, và con sẽ chi trả tất cả chi phí."
Bà Hạnh gật đầu. "Mẹ đồng ý."
Tôi đã giúp bố một khoản tiền lớn, đủ để ông ấy có thể lo liệu. Tôi cũng thuê người chăm sóc bà nội, và thường xuyên đến thăm bà. Tôi không còn ghét bỏ bà nữa. Tôi chỉ cảm thấy xót xa cho một người phụ nữ cả đời sống trong sự kiêu ngạo, giờ đây lại phải đối mặt với bệnh tật và sự cô đơn.
Minh, anh trai tôi, cũng trở về. Anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, mà thay vào đó là sự hối hận. Anh ấy cũng cảm thấy xấu hổ vì những gì đã xảy ra.
"Em Nguyệt, anh xin lỗi em," Minh nói, giọng anh ta run rẩy. "Anh đã từng đối xử không tốt với em. Anh đã sai rồi."
Tôi nhìn Minh. Ánh mắt tôi không còn sự thù hận nữa. Tôi chỉ cảm thấy một sự thương hại.
"Anh hãy sống tốt nhé," Tôi nói. "Hãy sống cho ra hồn một người đàn ông."
Minh gật đầu.
Dần dần, mối quan hệ giữa tôi và gia đình nội dần được hàn gắn. Tôi không còn ghét bỏ họ nữa. Tôi đã học cách tha thứ, học cách chấp nhận. Tôi nhận ra rằng, dù mang dòng máu ấy, nhưng tôi đã học cách sống mà không để nó làm tổn thương mình thêm nữa.
Tôi vẫn sống cuộc sống của riêng mình, vẫn hạnh phúc bên Nam và các con. Tôi vẫn là một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ. Tôi đã vượt qua quá khứ đau buồn, và tôi đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.
Và câu chuyện của tôi đã trở thành một bài học sâu sắc về sự tha thứ, về lòng trắc ẩn, và về việc phụ nữ cần phải biết bảo vệ bản thân. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, quá khứ có thể đau buồn, nhưng chúng ta có quyền lựa chọn cách đối mặt với nó, và chúng ta có quyền lựa chọn cách sống một cuộc đời ý nghĩa.
Tôi đã không để thù hận kiểm soát mình. Tôi đã chọn cách sống với lòng trắc ẩn, với sự bao dung. Tôi đã chứng minh rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ có thể vượt qua mọi thử thách, và tìm thấy hạnh phúc theo cách riêng của mình, không cần sự chấp thuận hay sự tha thứ từ những người đã từng làm tổn thương cô.
Bà nội tôi, sau một thời gian được chăm sóc tận tình, cũng đã ra đi thanh thản. Trước khi mất, bà nắm tay tôi, ánh mắt bà đầy vẻ hối hận và biết ơn. "Nguyệt à, con là người tốt. Mẹ xin lỗi con."
Nước mắt tôi lăn dài. Tôi đã không còn giận bà nữa. Tôi chỉ cảm thấy bình yên.
Bố tôi, sau khi ra tù, cũng đã thay đổi. Ông ấy trở nên trầm tính hơn, sống nội tâm hơn. Ông ấy thường xuyên đến thăm tôi, thăm các cháu. Ông ấy không còn quyền lực, không còn giàu có, nhưng ông ấy đã tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn.
Minh, anh trai tôi, cũng đã có một cuộc sống mới. Anh ấy làm ăn lương thiện, sống có trách nhiệm hơn. Anh ấy vẫn thường xuyên liên lạc với tôi, và chúng tôi đã trở thành những người anh em thực sự.
Và tôi biết, dù cuộc đời có ném cho tôi bao nhiêu thử thách, tôi vẫn sẽ đứng vững. Bởi vì tôi đã học được cách sống mà không để quá khứ làm tổn thương mình thêm nữa. Tôi đã học được cách yêu thương bản thân, và tôi đã tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình.