Bố dượng công khai đoạn ghi âm của tôi và anh rể, khiến vợ chồng tôi điêu đứng.
Hà Nội những ngày cuối thu, gió heo may se lạnh, mang theo chút hương hoa sữa thoang thoảng. Trong căn nhà nhỏ ở phố cổ, không khí lại nặng trĩu hơn cả tiết trời. Loan, cô con gái cả của bà Thắm, ngồi đối diện với em trai mình, Khoa. Cả hai đều có chung một nỗi lo lắng, một nỗi bất lực đang gặm nhấm tâm can. Bà Thắm, mẹ của họ, sau nhiều năm góa bụa, đã quyết định tái hôn. Điều đáng nói là người đàn ông bà chọn, ông Trọng, lại kém bà đến gần chục tuổi, và có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Ông nổi tiếng là người ăn chơi, nợ nần chồng chất.
"Mẹ ơi, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi!" Loan nói, giọng cô khẽ run rẩy. "Con và Khoa không đồng ý cho mẹ cưới chú Trọng. Con đã tìm hiểu rồi, chú ấy từng ăn chơi, nợ nần chồng chất. Mẹ nghĩ xem, mẹ sẽ khổ cả đời mất!"
Bà Thắm, người phụ nữ đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn còn giữ được nét duyên dáng, nhìn Loan, ánh mắt bà đầy vẻ kiên quyết. "Mẹ đã quyết định rồi. Các con không phải lo lắng cho mẹ. Mẹ tin chú Trọng. Chú ấy đã thay đổi rồi."
Khoa, với gương mặt cau có, xen vào. "Thay đổi cái gì mà thay đổi? Đời nào một người đàn ông từng như vậy lại thay đổi nhanh thế? Mẹ ơi, mẹ phải nhìn vào thực tế chứ. Mẹ bao nhiêu tuổi rồi mà còn mơ mộng hão huyền thế?"
"Mẹ không mơ mộng," bà Thắm nói, giọng bà có vẻ giận dỗi. "Mẹ có quyền được hạnh phúc. Các con không có quyền cấm cản mẹ."
Loan và Khoa nhìn nhau, bất lực. Họ đã cố gắng hết sức để ngăn cản, nhưng bà Thắm dường như đã bị cuốn hút hoàn toàn bởi ông Trọng. Bà tin tưởng ông tuyệt đối, không nghe bất cứ lời khuyên nào từ các con. Cuối cùng, đám cưới vẫn diễn ra, trong sự lo lắng tột độ của Loan và Khoa.
Sau khi cưới, ông Trọng chuyển về sống cùng bà Thắm. Cuộc sống của bà Thắm dường như vui vẻ hơn. Ông Trọng chiều chuộng bà, nói những lời đường mật. Nhưng Loan và Khoa thì vẫn giữ thái độ dè chừng. Họ vẫn thường xuyên đến thăm mẹ, nhưng luôn giữ khoảng cách với ông Trọng.
Thời gian trôi qua, một tai họa bất ngờ ập đến. Bà Thắm phát hiện mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Tin tức này như sét đánh ngang tai Loan và Khoa. Họ đau đớn, suy sụp. Hơn ai hết, họ biết mình phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho mẹ.
"Mẹ ơi, con sẽ đưa mẹ lên thành phố chữa trị," Loan nói, giọng cô đầy vẻ kiên quyết. "Mẹ đừng lo lắng gì cả. Con sẽ lo hết."
Khoa cũng đồng ý. Anh gác lại công việc, cùng Loan đưa bà Thắm lên một bệnh viện lớn ở thành phố. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, một điều bất ngờ đã xảy ra. Ông Trọng, người mà Loan và Khoa từng dè chừng, lại thể hiện một thái độ hoàn toàn khác. Ông chăm sóc bà Thắm vô cùng chu đáo. Ông không ngại thức khuya dậy sớm, lo từng bữa ăn, từng liều thuốc cho bà. Ông trò chuyện với bà, đọc sách cho bà nghe, cố gắng làm mọi thứ để bà cảm thấy thoải mái nhất.
Loan và Khoa chứng kiến những điều đó, lòng họ dần cảm mến ông Trọng. Họ thấy ông không như những gì họ từng nghĩ. Ông dường như đã thực sự thay đổi, đã thực sự yêu thương mẹ họ.
"Chú ơi, cháu xin lỗi chú," Loan nói với ông Trọng một lần. "Cháu đã từng nghĩ sai về chú."
Ông Trọng mỉm cười hiền lành. "Không sao đâu con. Chú hiểu mà. Quan trọng là bây giờ, chúng ta cùng nhau chăm sóc mẹ."
Trong những ngày bà Thắm nằm viện, ông Trọng luôn ở bên cạnh bà, không rời nửa bước. Ông nắm chặt tay bà, thì thầm những lời an ủi. Bà Thắm cũng cảm thấy bình yên hơn khi có ông Trọng ở bên.
Một buổi chiều, khi Loan đang ở bệnh viện cùng mẹ và ông Trọng, điện thoại của ông Trọng reo. Ông bước ra ngoài nghe điện thoại. Loan nghe loáng thoáng tiếng ông Trọng nói chuyện về "tiền", về "nợ nần". Loan chợt giật mình. Chẳng lẽ ông Trọng vẫn còn dính líu đến chuyện nợ nần?
Tối hôm đó, Loan suy nghĩ rất nhiều. Cô không biết có nên tin ông Trọng hay không. Nhưng nhìn cách ông chăm sóc mẹ mình, nhìn ánh mắt yêu thương mà ông dành cho mẹ, Loan lại cảm thấy tin tưởng ông. Cô tự nhủ, có lẽ ông ấy đang gặp khó khăn, và ông ấy cần được giúp đỡ. Dù sao, ông ấy cũng là người đàn ông của mẹ mình, là người đang chăm sóc mẹ mình trong những ngày cuối đời.
Loan âm thầm rút số tiền tiết kiệm của mình. Đó là số tiền mà cô đã dành dụm bấy lâu nay. Cô đến gặp ông Trọng.
"Chú ơi, cháu biết chú đang gặp khó khăn," Loan nói, đưa cho ông Trọng một phong bì dày. "Cháu muốn giúp chú. Chú hãy dùng số tiền này để trả nợ. Cháu tin chú sẽ thay đổi, sẽ sống tốt."
Ông Trọng nhìn Loan, ánh mắt ông lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi chuyển sang xúc động. Ông nhận phong bì từ tay Loan. "Cảm ơn con gái. Chú không biết phải nói gì. Chú hứa sẽ không phụ lòng tin của con."
Loan cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng. Cô tin rằng mình đã làm điều đúng đắn. Cô tin rằng, ông Trọng sẽ không phụ lòng cô.
Vài tuần sau, sức khỏe bà Thắm ngày càng yếu đi. Bà biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Bà gọi Loan, Khoa, và ông Trọng lại.
"Mẹ đã lập di chúc," bà Thắm nói, giọng bà yếu ớt. "Tất cả tài sản của mẹ, mẹ chia đều cho hai con, Loan và Khoa. Mẹ xin lỗi chú Trọng, nhưng mẹ không thể chia tài sản cho chú được. Mẹ muốn tài sản của mẹ thuộc về con cháu."
Ông Trọng im lặng. Gương mặt ông không biểu cảm. Loan và Khoa nhìn nhau. Họ biết mẹ làm vậy là có lý do. Bà muốn bảo vệ tài sản của mình cho con cháu.
Đám tang bà Thắm diễn ra trong không khí đau buồn. Loan và Khoa nén nỗi đau, lo liệu mọi thứ chu toàn. Ông Trọng cũng có mặt, ông vẫn giữ thái độ trầm lặng, không biểu cảm.
Sau đám tang, khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại Loan, Khoa, ông Trọng, và chồng Loan, tên Thành, đang ngồi trong phòng khách. Thành là một người đàn ông hiền lành, nhưng có phần nhu nhược. Anh không mấy quan tâm đến chuyện gia đình vợ.
Ông Trọng bỗng nhiên đứng dậy. Ông cầm một chiếc điện thoại trên tay. "Hôm nay, tôi có một món quà muốn tặng cho gia đình này," ông nói, giọng ông lạnh lùng, xa lạ.
Loan, Khoa và Thành đều nhìn ông Trọng, ánh mắt họ đầy vẻ khó hiểu.
Ông Trọng bật ghi âm trên điện thoại. Tiếng nói của Loan vang lên, rõ ràng từng câu chữ: "Chú ơi, cháu biết chú đang gặp khó khăn. Cháu muốn giúp chú. Chú hãy dùng số tiền này để trả nợ. Cháu tin chú sẽ thay đổi, sẽ sống tốt."
Sau đó là tiếng ông Trọng. "Cảm ơn con gái. Chú không biết phải nói gì. Chú hứa sẽ không phụ lòng tin của con."
Cả phòng khách chìm vào sự im lặng đáng sợ. Loan sững sờ. Cô không thể tin được ông Trọng lại làm như vậy. Cô cảm thấy như bị phản bội.
Thành, chồng Loan, nghe thấy đoạn ghi âm, gương mặt anh biến sắc. Anh quay sang nhìn Loan, ánh mắt anh đầy vẻ tức giận. "Em nói gì vậy Loan? Em lấy tiền đâu mà cho ông ta? Bao nhiêu tiền?"
Loan không nói gì, nước mắt cô bắt đầu lăn dài. Cô cảm thấy tủi nhục và đau khổ.
Ông Trọng cười nhếch mép. "Ồ, hóa ra con gái bà cũng tốt bụng thật đấy. Cho tôi một khoản tiền kha khá đấy."
Khoa đứng dậy, chỉ tay vào mặt ông Trọng. "Ông là đồ khốn nạn! Ông dám lừa chị tôi sao?"
"Lừa sao?" Ông Trọng nói, giọng ông đầy vẻ thách thức. "Tôi chỉ muốn cho mọi người thấy bộ mặt thật của con gái bà thôi. Nó nghĩ nó tốt bụng, nhưng nó có biết đâu, tôi chỉ lợi dụng nó thôi."
"Ông... ông là đồ quỷ!" Loan hét lên, nước mắt cô tuôn như mưa.
"Quỷ sao?" Ông Trọng nói, ánh mắt ông lóe lên sự thù hận. "Các người nghĩ tôi ngu ngốc sao? Các người nghĩ tôi không biết bà già đó đã lập di chúc, không chia cho tôi một xu nào sao?"
"Tất cả tài sản của bà ấy, bà ấy đều để lại cho các người. Tôi là chồng bà ấy, tôi chăm sóc bà ấy bao nhiêu ngày đêm, mà tôi không được gì sao?" Ông Trọng nói, giọng ông đầy vẻ cay cú. "Tôi không được, thì các người cũng đừng hòng được!"
Khoa lao vào định đánh ông Trọng, nhưng Thành đã kịp giữ anh lại.
"Thằng khốn! Mày dám lừa chị tao! Mày dám làm hại mẹ tao!" Khoa gào lên.
Ông Trọng cười khẩy. "Tôi chỉ là người công khai sự thật thôi. Sự thật là con gái bà là một đứa ngu ngốc, dễ tin người. Và các người, những người con bất hiếu, đã không thèm quan tâm đến người chồng của mẹ mình."
Cả gia đình lúc này mới nhận ra dã tâm thật sự của ông Trọng. Hóa ra, ông ta đã ở bên bà Thắm, chăm sóc bà chu đáo, không phải vì tình yêu hay sự hối lỗi, mà là vì tài sản. Khi biết mình không được chia tài sản, ông ta đã "ăn không được thì đạp đổ", phá hoại hạnh phúc của gia đình Loan.
Thành nhìn Loan, ánh mắt anh đầy vẻ tức giận và thất vọng. "Em nói đi Loan! Em đã đưa cho ông ta bao nhiêu tiền?"
Loan không nói gì, cô chỉ khóc nức nở.
"Em nói đi!" Thành quát lên. "Em có biết số tiền đó là tiền của chúng ta không? Tiền của cả gia đình! Em dám lấy tiền đó đi cho một người đàn ông lạ mặt sao?"
Loan ngước nhìn Thành, đôi mắt cô đỏ hoe. "Anh ơi, em không biết mà. Em cứ nghĩ..."
"Nghĩ gì mà nghĩ!" Thành cắt lời Loan. "Em quá ngu ngốc! Em đã hủy hoại gia đình chúng ta rồi!"
Mâu thuẫn giữa Loan và Thành bùng nổ. Thành không ngừng trách móc Loan, đòi cô phải đòi lại số tiền từ ông Trọng. Loan cảm thấy mình bị dồn vào chân tường. Cô không chỉ phải chịu đựng nỗi đau mất mẹ, nỗi đau bị phản bội bởi ông Trọng, mà giờ đây còn phải đối mặt với sự tức giận của chồng.
Ông Trọng nhìn Loan và Thành cãi nhau, gương mặt ông nở một nụ cười đắc thắng. Ông đã đạt được mục đích của mình. Ông đã khiến gia đình này tan nát.
Loan cảm thấy tuyệt vọng. Cô không biết phải làm gì. Một mặt, cô bị chồng ép đòi lại tiền. Mặt khác, cô không đành lòng. Số tiền đó, cô đã tự nguyện đưa cho ông Trọng. Dù ông ta là kẻ lừa đảo, nhưng ít ra, ông ta cũng đã chăm sóc mẹ cô trong những ngày cuối đời. Loan không muốn làm khó ông Trọng nữa. Cô chỉ muốn mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp.
Khoa nhìn chị gái mình, lòng anh đau như cắt. Anh biết chị mình đang phải chịu đựng rất nhiều. Anh không muốn chị mình phải gánh chịu thêm bất cứ điều gì nữa.
"Thành ơi, anh đừng ép chị ấy nữa," Khoa nói. "Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ, quan trọng nhất là gia đình mình."
Thành không nghe. Anh vẫn tiếp tục trách móc Loan.
Loan đứng dậy, nhìn Thành, ánh mắt cô trống rỗng. "Anh ơi, nếu anh không tin em, thì chúng ta không thể sống với nhau được nữa."
Thành sững sờ. Anh không ngờ Loan lại nói ra lời đó.
Cuộc hôn nhân của Loan và Thành đang đứng trên bờ vực thẳm. Nỗi đau mất mẹ, sự phản bội của ông Trọng, và sự mâu thuẫn trong gia đình đã đẩy Loan vào một trạng thái suy sụp. Cô không biết mình phải đi về đâu, phải làm gì.
Trong tâm trí Loan lúc này là một mớ hỗn độn. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã tin tưởng ông Trọng. Cô hối hận vì đã rút tiền tiết kiệm để giúp ông ta. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không hối hận về ý định ban đầu của mình – đó là giúp đỡ một người đang gặp khó khăn, một người đã từng chăm sóc mẹ mình.
Loan nhìn Thành, nhìn ánh mắt đầy vẻ giận dữ của anh. Cô hiểu rằng, anh đang thất vọng về cô. Nhưng cô cũng không thể chấp nhận được cách anh đối xử với cô lúc này. Anh không tin tưởng cô, anh không hiểu cho cô.
"Em cần thời gian," Loan nói, giọng cô yếu ớt. "Em cần thời gian để suy nghĩ."
Loan bước ra khỏi phòng khách, để lại Thành một mình với nỗi giận dữ và sự thất vọng. Khoa nhìn theo chị gái, lòng anh đầy vẻ lo lắng.
Ông Trọng nhìn cảnh tượng đó, gương mặt ông nở một nụ cười mãn nguyện. Dã tâm của ông đã đạt được. Ông đã phá hủy gia đình này.
Câu chuyện khép lại trong sự rối ren. Loan đang đứng giữa ngã ba đường. Một bên là chồng cô, người đang ép cô đòi lại tiền. Một bên là lương tâm cô, không cho phép cô làm điều đó. Và bên trên tất cả, là nỗi đau mất mẹ, và sự thất vọng về một người đàn ông mà cô đã từng tin tưởng.
Cuộc sống của Loan giờ đây chìm trong bóng tối. Cô không biết mình phải làm gì, phải đi về đâu. Cô chỉ hy vọng, một ngày nào đó, cô sẽ tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn, và cô sẽ tìm thấy được lối thoát cho cuộc đời mình.