Từ chuyện bị coi thường đến thân phận thật gây sốc: Ông bảo vệ già khiến tất cả sững sờ
Sáng nào cũng như sáng nào, ông Năm lại cần mẫn đẩy chiếc xe rác cáu bẩn, tiếng lạch cạch của nó vang vọng khắp hành lang tầng hầm của tòa nhà văn phòng hiện đại. Ông là bảo vệ ở đây đã mười lăm năm. Mái tóc bạc phơ, dáng người gầy gò, đôi mắt đã hằn lên vết chân chim của tuổi tác. Ông làm công việc quét dọn, thu gom rác, hướng dẫn khách, đôi khi còn kiêm luôn việc sửa bóng đèn, thông tắc cống. Một công việc lặt vặt, không tên, khiến nhiều nhân viên trẻ trong tòa nhà coi thường.
"Ông Năm ơi, mang cái đống rác này đi giùm tôi cái!" Một cô gái trẻ, tóc nhuộm vàng hoe, tay cầm cốc cà phê, giọng điệu đầy vẻ ra lệnh. Cô ta thậm chí còn không thèm nhìn mặt ông.
Ông Năm chỉ lẳng lặng gật đầu, đưa tay nhận túi rác. Ông đã quá quen với những lời nói vô lễ như vậy. Ông không bao giờ than phiền, không bao giờ phản ứng. Ông chỉ làm việc của mình, một cách âm thầm, kiên nhẫn.
"Ông Năm, ông lại quên lau cái bàn này rồi!" Một anh chàng thanh niên khác, đeo tai nghe, giọng điệu khó chịu. "Ông làm ăn kiểu gì vậy? Có mỗi việc đó mà cũng không xong!"
Ông Năm chỉ cúi đầu, lấy giẻ lau lại chiếc bàn. Trong mắt những người trẻ tuổi này, ông chỉ là một ông già lẩm cẩm, chậm chạp, hay quên. Họ không biết, ông Năm từng là một kỹ sư tài giỏi, từng là một người đàn ông thành đạt. Nhưng cuộc đời ông đã trải qua nhiều biến cố, và giờ đây, ông chọn cuộc sống giản dị, lặng lẽ này.
Nỗi buồn không đến từ những lời nói coi thường. Nỗi buồn đến từ sự cô độc. Ông Năm không có gia đình, không có bạn bè thân thiết. Ông sống một mình, bầu bạn với những cuốn sách cũ và những kỷ niệm xa xăm. Ông tìm thấy niềm vui trong công việc, trong sự cống hiến thầm lặng của mình. Ông tin rằng, mỗi công việc, dù nhỏ bé đến đâu, cũng đều có giá trị.
Một buổi chiều, khi ông Năm đang đi kiểm tra thang máy, ông nghe thấy tiếng la hét. Ông vội vàng bước vào, và chứng kiến một cảnh tượng không thể chấp nhận được. Một nhóm thanh niên, ăn mặc sành điệu, đang vây quanh một cậu bé gầy gò, yếu ớt. Chúng đang xô đẩy, trêu chọc, và cướp sách vở của cậu bé.
"Mày có trả bài không thì bảo!" Một tên côn đồ nói, giọng hắn đầy vẻ đe dọa. "Đồ con mọt sách! Mày dám không trả tiền cho bọn tao sao?"
Cậu bé run rẩy, nước mắt giàn giụa. "Cháu... cháu không có tiền."
Ông Năm không chần chừ. Ông bước thẳng vào giữa đám đông, khuôn mặt ông đanh lại. "Các cháu đang làm gì vậy?"
Đám thanh niên quay lại, nhìn ông Năm với ánh mắt khinh thường. "Ông già này, ông muốn xen vào chuyện của bọn này sao?"
"Các cháu không được bắt nạt người khác!" Ông Năm nói, giọng ông kiên quyết. "Buông thằng bé ra!"
Tên cầm đầu cười khẩy. "Ông già, ông nghĩ ông là ai mà dám ra lệnh cho bọn này? Ông muốn ăn đòn sao?"
Ông Năm không sợ hãi. Ông đứng chắn trước mặt cậu bé, ánh mắt ông đầy vẻ nghiêm nghị. "Nếu các cháu không buông thằng bé ra, tôi sẽ báo cho ban quản lý."
Đám thanh niên nhìn nhau, rồi chúng phá lên cười. "Báo đi! Ông nghĩ ban quản lý sẽ tin lời ông già lẩm cẩm như ông sao?"
Chúng vẫn tiếp tục xô đẩy cậu bé. Ông Năm tức giận. Ông không muốn gây chuyện, nhưng ông không thể đứng nhìn một đứa trẻ bị bắt nạt. Ông đưa tay đẩy tên cầm đầu ra. Tên này mất thăng bằng, ngã xuống sàn.
"Ông già này! Ông dám đánh tôi sao?" Tên côn đồ gào lên. "Ông muốn chết à?"
Đám thanh niên xông vào, định đánh ông Năm. Nhưng đúng lúc đó, tiếng thang máy mở ra, một nhân viên của tòa nhà bước vào. Đám thanh niên giật mình, vội vàng bỏ chạy.
Cậu bé gầy gò nhìn ông Năm, ánh mắt cậu bé đầy vẻ biết ơn. "Ông ơi, cháu cảm ơn ông."
Ông Năm chỉ mỉm cười, vuốt tóc cậu bé. "Không sao đâu cháu. Cháu có sao không?"
"Cháu không sao ạ," cậu bé nói. "Cảm ơn ông."
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Tên côn đồ bị ngã đã lên tận ban quản lý kiện ông Năm. Hắn ta xuyên tạc câu chuyện, nói rằng ông Năm đã cố tình đánh hắn, và làm nhục hắn. Ban quản lý, những người trẻ tuổi, không tin lời ông Năm. Họ chỉ tin vào những lời lẽ xảo quyệt của tên côn đồ.
Ông Năm bị gọi lên phòng ban quản lý. Anh quản lý, một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn ông Năm với ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
"Ông Năm à, ông làm tôi thất vọng quá," anh quản lý nói, giọng anh ta lạnh lùng. "Ông là bảo vệ, ông phải biết giữ gìn trật tự. Sao ông lại gây gổ với khách hàng?"
Ông Năm cố gắng giải thích. "Tôi không gây gổ. Tôi chỉ can ngăn chúng bắt nạt thằng bé thôi."
"Ông có bằng chứng không?" Anh quản lý hỏi. "Ông có chứng cứ gì để chứng minh lời ông nói không?"
Ông Năm im lặng. Ông không có bằng chứng. Cậu bé bị bắt nạt đã bỏ đi, và không ai nhìn thấy sự việc.
"Thôi được rồi," anh quản lý thở dài. "Ông bị đình chỉ công tác một tuần. Và nếu còn tái phạm, ông sẽ bị sa thải."
Ông Năm cúi đầu, lặng lẽ rời đi. Ông cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Ông đã cố gắng làm điều đúng đắn, nhưng lại bị đối xử bất công.
Những ngày bị đình chỉ công tác, ông Năm ở nhà, lòng ông nặng trĩu. Ông nhớ công việc của mình, nhớ những người đồng nghiệp, nhớ cả những lời nói coi thường của họ. Ông cảm thấy cuộc sống của mình trở nên vô nghĩa.
Một tuần sau, ông Năm trở lại làm việc. Mọi người nhìn ông với ánh mắt khác. Có người thương hại, có người khinh bỉ. Ông Năm vẫn lẳng lặng làm công việc của mình, không để ý đến những ánh mắt đó.
Vài ngày sau, công ty tổ chức một cuộc họp lớn với các cổ đông chiến lược. Cả tòa nhà rộn ràng, tấp nập. Các nhân viên ai nấy đều ăn mặc lịch sự, trang trọng. Họ mong chờ một cuộc họp thành công, một cơ hội để công ty phát triển.
Ông Năm vẫn làm công việc của mình, quét dọn hành lang, lau chùi kính. Ông không quan tâm đến cuộc họp. Ông chỉ biết làm tốt công việc của mình.
Cuộc họp bắt đầu. Các cổ đông chiến lược, những người ăn mặc sang trọng, ngồi trong phòng họp, khuôn mặt họ đầy vẻ tự tin. Anh giám đốc công ty, một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng trên bục, giới thiệu về công ty, về những thành tựu đã đạt được.
Rồi, đến phần giới thiệu các cổ đông chiến lược. Anh giám đốc nói: "Và bây giờ, xin trân trọng giới thiệu một trong những người đã góp phần tạo nên sự thành công của công ty chúng ta, một người đã gắn bó với công ty từ những ngày đầu thành lập, một cổ đông chiến lược đặc biệt."
Cả phòng im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Ai nấy đều tò mò, không biết người đặc biệt đó là ai.
Rồi, một người đàn ông bước lên bục. Mái tóc bạc phơ, dáng người gầy gò, đôi mắt đã hằn lên vết chân chim. Đó chính là ông Năm!
Cả phòng họp tái mặt. Các nhân viên trẻ tuổi, những người đã từng coi thường, sai vặt ông Năm, giờ đây đứng chết lặng. Anh quản lý, người đã đình chỉ công tác ông Năm, khuôn mặt anh ta trắng bệch.
Ông Năm bước lên bục, không khí trong phòng như ngừng lại. Ông vẫn mặc bộ đồng phục bảo vệ cũ kỹ, nhưng ánh mắt ông lại toát lên một vẻ điềm tĩnh, uy nghiêm lạ thường.
"Kính chào quý vị cổ đông, quý vị khách quý, và toàn thể cán bộ nhân viên của công ty," Ông Năm nói, giọng ông trầm ấm, rõ ràng. "Tôi là Năm, là một trong những người sáng lập công ty này."
Cả phòng họp chìm trong sự im lặng. Nhiều người không thể tin vào tai mình. Ông Năm... người bảo vệ... lại là người sáng lập công ty?
Ông Năm kể về những ngày đầu thành lập công ty, về những khó khăn, những thử thách mà ông và các đồng sự đã cùng nhau vượt qua. Ông kể về những ước mơ, những khát vọng mà họ đã cùng nhau vun đắp.
"Tôi vẫn luôn theo dõi công ty, dù tôi không còn trực tiếp điều hành nữa," Ông Năm nói. "Tôi vui mừng khi thấy công ty ngày càng phát triển, ngày càng lớn mạnh."
Ông Năm nhìn xuống hàng ghế khán giả, ánh mắt ông lướt qua từng khuôn mặt. Những nhân viên trẻ tuổi, những người từng coi thường ông, giờ đây cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào ông. Anh quản lý, mồ hôi đầm đìa, đứng không vững.
"Tôi chỉ có một điều muốn nói," Ông Năm nói, giọng ông vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt ông lại đầy điềm tĩnh, khiến bao người phải cúi đầu. "Trong một tổ chức, mỗi cá nhân đều có vai trò riêng. Dù là một vị trí nhỏ bé, hay một vị trí cao cấp, mỗi người đều đóng góp vào sự phát triển chung. Đừng bao giờ coi thường bất cứ ai, đừng bao giờ đánh giá một con người chỉ qua vẻ bề ngoài hay công việc mà họ đang làm."
Lời nói của ông Năm như một tiếng sét đánh ngang tai. Mọi người đều hiểu, ông đang nói về chính họ, về những gì họ đã đối xử với ông.
Sau buổi họp, ông Năm vẫn giữ thái độ ôn hòa. Ông không trách móc, không oán giận bất cứ ai. Ông vẫn làm công việc của mình, vẫn quét dọn, thu gom rác. Nhưng giờ đây, mọi người nhìn ông với ánh mắt khác. Ánh mắt kính trọng, ánh mắt ngưỡng mộ, và cả ánh mắt hối lỗi.
Anh quản lý đến gặp ông Năm, cúi đầu xin lỗi. "Ông Năm ơi, cháu xin lỗi ông. Cháu đã sai rồi. Cháu đã không tin ông, đã đối xử tệ với ông."
Ông Năm chỉ mỉm cười. "Không sao đâu cháu. Chú không để bụng."
Cuộc sống của ông Năm vẫn bình dị như xưa. Ông vẫn là ông Năm bảo vệ, vẫn làm những công việc lặt vặt. Nhưng giờ đây, ông không còn cô độc nữa. Ông nhận được sự tôn trọng từ tất cả mọi người.
Câu chuyện về ông Năm đã lan truyền khắp tòa nhà, rồi lan rộng ra ngoài. Nó trở thành một bài học sâu sắc về giá trị của một con người, về sự tử tế, và về việc không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Ông Năm đã chứng minh rằng, giá trị của một con người không nằm ở chức vụ hay địa vị, mà nằm ở tấm lòng, ở sự tử tế, ở sự cống hiến âm thầm. Ông đã không cần phải lên tiếng, không cần phải đấu tranh. Chính sự im lặng, sự kiên nhẫn và sự tử tế của ông đã khiến mọi người phải cúi đầu.
Và mỗi khi nhìn thấy ông Năm, với nụ cười hiền lành và ánh mắt điềm tĩnh, mọi người lại nhớ về câu chuyện của ông. Ông đã không chỉ là một người bảo vệ, mà còn là một người thầy, một người truyền cảm hứng cho tất cả mọi người. Ông đã dạy họ một bài học quý giá về lòng người, về sự tôn trọng, và về việc không bao giờ được coi thường bất cứ ai.