Vay mẹ vợ 500 triệu, được cho hẳn 700 triệu, tôi nghe lén cuộc nói chuyện của bà với bố và hành động bất ngờ...
Trong cái ánh chiều tà hắt qua khung cửa sổ, căn phòng làm việc của Thành chìm trong một sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Tiếng gõ lạch cạch từ bàn phím đã ngừng hẳn từ lâu, thay vào đó là tiếng thở dài nặng nề của anh. Màn hình máy tính vẫn sáng, hiển thị một bảng cân đối kế toán với những con số đỏ chói, như những vết cứa sâu vào hy vọng cuối cùng của anh. Công ty, đứa con tinh thần mà anh đã đổ bao tâm huyết gây dựng, đang đứng trên bờ vực thẳm của sự phá sản.
Thành nhắm mắt, cố gắng xua đi những hình ảnh tồi tệ đang xâm chiếm tâm trí. Anh nhớ lại những ngày đầu khởi nghiệp, khi mọi thứ còn khó khăn gấp bội nhưng niềm tin thì luôn ngập tràn. Anh và vợ, Mai, đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách, xây dựng nên một mái ấm nhỏ bé đầy ắp tiếng cười. Giờ đây, áp lực từ công ty đang đè nặng lên vai anh, khiến nụ cười trên môi anh ngày càng hiếm hoi. Mai đã nhận ra sự thay đổi đó. Ánh mắt cô lo lắng dõi theo anh mỗi ngày, nhưng anh cố gắng che giấu, không muốn cô phải chịu đựng thêm gánh nặng nào.
Đêm đó, sau khi Mai đã chìm vào giấc ngủ, Thành lặng lẽ bước ra ban công. Gió đêm mơn man thổi, mang theo hơi lạnh của những lo toan. Anh lấy điện thoại, ngón tay do dự lướt trên danh bạ. Cuối cùng, anh dừng lại ở số của mẹ vợ. Anh biết, đây là lựa chọn cuối cùng, là con đường mà anh không bao giờ muốn đi. Lòng tự trọng của một người đàn ông, một người chồng, một người chủ doanh nghiệp đang gào thét phản đối. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Công ty không chỉ là của anh, nó là sinh kế của hàng chục con người, là tương lai mà anh đã hứa với Mai.
Tiếng chuông điện thoại đổ từng hồi dài, như tiếng trống dồn dập trong lồng ngực Thành. Cuối cùng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói hiền từ của mẹ vợ:
"Alo, Thành đó hả con? Sao giờ này con còn gọi cho mẹ?"
Giọng nói ấm áp ấy khiến Thành nghẹn lại. Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu.
"Dạ, con chào mẹ. Con xin lỗi vì đã gọi giờ này ạ."
"Có chuyện gì hả con? Nghe giọng con có vẻ mệt mỏi." Giọng mẹ vợ vẫn dịu dàng, nhưng đã pha chút lo lắng.
Thành biết, không thể chần chừ thêm nữa. Anh nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.
"Dạ thưa mẹ, con… con có chuyện muốn nhờ mẹ giúp ạ. Công ty con đang gặp một chút khó khăn về tài chính, con… con cần gấp 500 triệu đồng để xoay sở ạ. Con hứa sẽ trả lại mẹ nhanh nhất có thể."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, một khoảng lặng dài đến mức Thành có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch. Anh lo lắng, sợ hãi, và cả xấu hổ. Anh cảm thấy mình thật tồi tệ khi phải đặt mẹ vợ vào tình thế khó xử này.
Rồi giọng mẹ vợ vang lên, không một chút do dự, không một lời trách móc, chỉ có sự quan tâm chân thành:
"Có thế thôi hả con? Sao con không nói sớm hơn? Mai nó có kể với mẹ là con dạo này hay thức khuya, mẹ cứ tưởng con bị làm sao. Con đừng lo lắng gì cả. Để mẹ xem, mẹ có 700 triệu tiền tiết kiệm của hai ông bà, mẹ sẽ chuyển cho con ngay lập tức. Con cứ cầm lấy mà dùng, bao giờ có thì trả mẹ cũng được."
Thành sững sờ. 700 triệu? Toàn bộ số tiền tiết kiệm của mẹ? Anh không ngờ mẹ lại hào phóng đến vậy, lại tin tưởng anh đến vậy. Một cảm giác biết ơn xen lẫn day dứt trào dâng trong lòng anh. Anh cảm thấy như mình đang lợi dụng lòng tốt của mẹ, đang đẩy gánh nặng của mình sang vai bà.
"Dạ mẹ ơi, con chỉ cần 500 triệu thôi ạ. Mẹ cứ giữ lại số còn lại để phòng thân." Thành vội vàng nói.
"Con đừng khách sáo với mẹ làm gì. Tiền bạc là vật ngoài thân, quan trọng là con gái mẹ không phải lo lắng. Con cứ dùng đi, rồi từ từ tính sau. Mẹ tin con, con trai mẹ giỏi giang như vậy, chắc chắn sẽ vượt qua được thôi."
Những lời nói của mẹ vợ như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Thành. Anh cảm thấy một sức mạnh vô hình đang nâng đỡ mình.
"Dạ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ạ. Con hứa sẽ không phụ lòng tin của mẹ." Thành nói, giọng anh lạc đi vì xúc động.
"Thôi được rồi, con cứ lo công việc đi. Đừng suy nghĩ nhiều. Giữ gìn sức khỏe nữa nhé. Mẹ cúp máy đây."
Cúp máy, Thành đứng lặng trong đêm, ánh mắt nhìn xa xăm. Nước mắt anh lăn dài trên má. Không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của sự biết ơn, của một người đàn ông đang nhận ra giá trị của tình thân. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ vợ tuyệt vời đến vậy.
Sáng hôm sau, Thành nhận được tin nhắn từ ngân hàng: "Số dư tài khoản của quý khách đã được cộng thêm 700.000.000 VND." Mẹ đã chuyển tiền cho anh thật rồi. Cầm điện thoại trên tay, anh cảm thấy một gánh nặng vô hình đè nén lên vai. Anh biết, số tiền này không chỉ là tiền, nó là tất cả những gì mẹ vợ có, là tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho con gái, và giờ đây là cả cho anh.
Chiều hôm đó, Thành vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và bố vợ. Mẹ vợ anh đang kể lại chuyện anh gọi điện xin tiền.
"Ông xem, thằng Thành nó gọi cho tôi xin 500 triệu để cứu công ty. Tôi đã chuyển cho nó 700 triệu rồi đấy."
Giọng bố vợ Thành vang lên đầy lo lắng: "Bà làm gì mà đưa hết cả tiền tiết kiệm thế? Lỡ đâu thằng Thành nó không trả được thì sao? Rồi hai ông bà mình lấy gì mà sống?"
"Ông đừng nói thế! Thằng Thành nó đàng hoàng tử tế, lại yêu thương Mai. Nó không phải là người như vậy. Tôi biết nó đang gặp khó khăn, tôi phải giúp chứ. Tiền bạc rồi cũng kiếm được thôi, quan trọng là tình nghĩa, là gia đình mình phải tin tưởng nhau. Tôi làm vậy là vì thương con Mai. Nó lấy phải người chồng không ra gì thì khổ nó cả đời. Thằng Thành nó có chí, có nghị lực, tôi tin nó sẽ vượt qua được thôi. Với lại, tôi thấy nó day dứt lắm khi phải gọi cho mình. Chắc là nó bí lắm rồi."
Những lời nói của mẹ vợ như sét đánh ngang tai Thành. Anh đứng chết lặng ở ngưỡng cửa. Anh không ngờ, mẹ không chỉ giúp anh vì thương Mai, mà còn vì bà tin tưởng anh, thấu hiểu nỗi day dứt của anh. Lời bố vợ tuy có chút hoài nghi, nhưng nó càng làm nổi bật sự tin tưởng tuyệt đối của mẹ. Cảm giác day dứt trong lòng Thành càng tăng lên gấp bội. Anh tự nhủ, bằng mọi giá, anh phải vực dậy công ty, phải trả lại số tiền này cho mẹ, không chỉ là tiền mà còn là niềm tin của bà.
Kể từ ngày đó, Thành làm việc không ngừng nghỉ. Anh dành trọn thời gian và tâm trí cho công việc. Anh tìm kiếm các giải pháp, gặp gỡ đối tác, và không ngừng nỗ lực để cứu vãn công ty. Những đêm dài thức trắng đã trở thành chuyện thường tình. Anh ăn vội những bữa cơm nguội, chợp mắt vài tiếng đồng hồ trên ghế sofa trong văn phòng. Mai nhìn anh mà xót xa, nhưng cô không nói gì, chỉ lặng lẽ chuẩn bị cho anh những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, pha cho anh những ly cà phê nóng, và dành cho anh những cái ôm động viên.
Anh biết, Mai cũng đang chịu áp lực rất lớn. Cô đã phải gác lại những sở thích cá nhân, những cuộc hẹn với bạn bè để ở bên cạnh anh, động viên anh. Sự hy sinh của Mai, cùng với sự tin tưởng của mẹ vợ, đã trở thành động lực mạnh mẽ nhất thúc đẩy Thành.
Trong một buổi chiều mưa tầm tã, khi mọi hy vọng dường như sắp tắt, Thành nhận được một cuộc gọi. Đó là từ một quỹ đầu tư mà anh đã liên hệ từ lâu. Họ bày tỏ sự quan tâm đến dự án của công ty anh và muốn sắp xếp một cuộc họp gấp.
Trái tim Thành đập thình thịch. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Anh dồn hết tâm trí vào buổi gặp gỡ đó. Anh trình bày về tầm nhìn của công ty, về những nỗ lực đã bỏ ra, và cả những khó khăn mà công ty đang đối mặt một cách chân thành nhất. Anh không che giấu bất cứ điều gì. Sự thẳng thắn của anh đã gây ấn tượng mạnh với các nhà đầu tư. Họ nhìn thấy ở anh một người đàn ông dám đối mặt với thất bại, một người có đủ ý chí và năng lực để vực dậy doanh nghiệp.
Cuộc họp kéo dài đến khuya. Cuối cùng, một thỏa thuận đã được ký kết. Quỹ đầu tư quyết định rót vốn vào công ty của Thành. Anh cảm thấy như mình vừa trút được một tảng đá khổng lồ. Anh chạy về nhà trong cơn mưa, không quan tâm đến việc quần áo ướt sũng. Anh muốn ôm Mai thật chặt, muốn nói với cô rằng mọi chuyện đã ổn rồi.
Với nguồn vốn mới, công ty của Thành nhanh chóng phục hồi. Anh áp dụng những chiến lược mới, tinh gọn bộ máy, và tập trung vào những lĩnh vực tiềm năng. Các nhân viên, những người đã kiên trì ở lại với anh trong suốt thời gian khó khăn, giờ đây cũng tràn đầy năng lượng. Họ cùng nhau làm việc, cùng nhau xây dựng lại công ty.
Chỉ vài tháng sau, công ty đã trở lại quỹ đạo phát triển. Thậm chí còn vững mạnh hơn trước. Thành cảm thấy mình như được tái sinh. Anh đã trả được khoản vay ngân hàng, và giờ đây, chỉ còn một việc duy nhất anh muốn làm: trả lại số tiền cho mẹ vợ.
Một buổi chiều cuối tuần, Thành và Mai cùng nhau về thăm bố mẹ vợ. Thành mang theo một bó hoa tươi thắm và một phong bì dày cộp. Anh bước vào nhà, tim anh đập rộn ràng.
Mẹ vợ Thành đang ngồi xem ti vi, thấy anh và Mai về thì cười rạng rỡ.
"Thành đấy hả con? Sao hôm nay hai đứa lại về đột xuất thế này?"
"Dạ, con chào mẹ, chào bố. Bọn con về thăm bố mẹ ạ." Thành nói, giọng anh đầy ấm áp.
Sau bữa cơm thân mật, Thành mời bố mẹ vợ ngồi lại phòng khách. Anh hít một hơi thật sâu, rồi đặt phong bì lên bàn.
"Dạ thưa bố mẹ, con có chuyện muốn nói ạ." Thành bắt đầu, giọng anh hơi run rẩy. "Con muốn gửi lại số tiền mà mẹ đã cho con vay hôm trước ạ. Con đã vượt qua được giai đoạn khó khăn rồi. Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì đã tin tưởng và giúp đỡ con trong lúc con tuyệt vọng nhất."
Mẹ vợ Thành nhìn phong bì, rồi lại nhìn anh, ánh mắt bà dịu dàng và đầy tình cảm. Bà cầm lấy tay Thành, vỗ nhẹ.
"Thành à, con làm mẹ bất ngờ quá. Mẹ có nói rồi mà, con cứ cầm lấy mà dùng, bao giờ có thì trả mẹ cũng được. Mẹ không nghĩ con lại trả nhanh đến vậy."
"Dạ, con biết ơn mẹ nhiều lắm. Nếu không có mẹ, con không biết phải làm sao nữa." Thành nói, giọng anh nghẹn lại.
Bố vợ Thành ngồi bên cạnh, mỉm cười hiền từ. Ông nói: "Thôi được rồi, Thành. Con đã làm được rồi, thế là tốt rồi. Bố mẹ cũng mừng cho con."
Mẹ vợ Thành nhìn Thành, ánh mắt bà lấp lánh những giọt nước mắt. "Thành này, con có biết không, số tiền này không phải là quan trọng nhất đâu. Quan trọng là con đã tin tưởng mẹ, đã xem mẹ như người thân trong gia đình. Và quan trọng hơn cả, là con đã vượt qua được thử thách, đã giữ vững niềm tin của mình. Mẹ tự hào về con lắm. Mẹ tin tưởng con, và mẹ biết con sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt, một người chủ doanh nghiệp tài giỏi."
"Tiền bạc là thứ phụ, con ạ. Quan trọng nhất là sự tin tưởng và tình cảm gia đình. Con đã làm được điều đó. Con đã cho mẹ thấy rằng mẹ đã đặt niềm tin đúng chỗ."
Những lời nói của mẹ vợ Thành vang vọng trong tâm trí anh. Anh nhận ra mình thật may mắn biết bao. May mắn không phải vì có tiền, mà vì có một gia đình luôn yêu thương, tin tưởng và là điểm tựa vững chắc trong những lúc khó khăn nhất.
Anh ôm chầm lấy mẹ vợ, nước mắt anh lại lăn dài. Lần này, đó là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc và lòng biết ơn sâu sắc. Anh nhìn sang Mai, cô đang mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh. Anh biết, anh sẽ trân trọng gia đình nhỏ bé này, trân trọng những người đã luôn ở bên anh, và sẽ không bao giờ để họ phải lo lắng hay thất vọng.
Câu chuyện của Thành không chỉ là câu chuyện về một người đàn ông vượt qua khó khăn tài chính, mà còn là câu chuyện về sức mạnh của tình thân, của niềm tin, và của sự hy sinh. Nó là lời nhắc nhở rằng, trong cuộc đời, đôi khi những giá trị vô hình lại có ý nghĩa lớn lao hơn bất cứ tài sản vật chất nào. Và điểm tựa vững chắc nhất của mỗi người chính là gia đình, nơi tình yêu thương luôn hiện hữu, bất kể bão giông.
Khi trở về nhà, Mai dựa vào vai Thành, khẽ nói: "Em biết anh sẽ làm được mà. Em luôn tin anh."
Thành ôm chặt Mai vào lòng. Anh biết, anh không chỉ có một người vợ tuyệt vời, mà còn có cả một gia đình lớn luôn dõi theo và ủng hộ anh. Cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách ở phía trước, nhưng anh tin rằng, với tình yêu thương và sự tin tưởng này, anh có thể vượt qua tất cả. Anh ngước nhìn bầu trời đêm, ánh trăng sáng tỏ rọi xuống, như một lời khẳng định cho sự khởi đầu mới, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi anh và gia đình.