Vợ chồng tôi lao đao khi bố dượng bất ngờ công khai đoạn ghi âm với anh rể.
Mùi hương trầm thoang thoảng quyện vào không khí se lạnh của căn nhà gỗ cũ kỹ. Trên bàn thờ nghi ngút khói, di ảnh của bố vẫn mỉm cười hiền hậu. Linh, người con gái lớn, nhìn mẹ, bà Hoa, đang ngồi thẫn thờ bên bàn. Khuôn mặt bà gầy gò, đôi mắt trũng sâu, hằn lên nỗi đau mất chồng. Linh biết, mẹ đã rất vất vả để nuôi ba chị em cô khôn lớn. Cô thương mẹ, và cô muốn mẹ được hạnh phúc.
Thế nhưng, hạnh phúc lại đến với mẹ một cách đầy sóng gió. Sau khi bố mất gần hai năm, bà Hoa bất ngờ thông báo sẽ tái hôn. Điều đáng nói là người đàn ông đó, ông Kiên, kém mẹ cô gần mười tuổi, và có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Ông ta từng là dân ăn chơi, nợ nần chồng chất. Linh và hai em trai, Quân và Duy, đã kịch liệt phản đối.
“Mẹ ơi, mẹ nghĩ sao vậy? Con biết ông Kiên là người như thế nào mà!” Linh nói, giọng cô nghẹn ngào. “Mẹ có biết ông ấy từng nợ nần đến mức nào không? Mẹ có chắc là ông ấy yêu mẹ thật lòng không, hay chỉ vì tiền của mẹ?”
Bà Hoa nhìn Linh, đôi mắt bà đỏ hoe. “Mẹ biết con lo cho mẹ. Nhưng con à, ông ấy đã thay đổi rồi. Ông ấy hứa sẽ làm lại từ đầu. Mẹ tin ông ấy.”
Quân, em trai thứ hai của Linh, cũng lên tiếng. “Mẹ tin ông ấy là mẹ sai lầm đấy! Mẹ không thấy ông ấy chỉ được cái miệng lưỡi sao? Ông ấy chỉ muốn lợi dụng mẹ thôi!”
Duy, đứa em út, tuy ít nói nhưng cũng thể hiện sự không đồng tình. “Mẹ ơi, mẹ suy nghĩ lại đi.”
Nhưng bà Hoa vẫn kiên quyết. Bà đã chịu quá nhiều nỗi cô đơn sau khi chồng mất. Bà tin rằng ông Kiên là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho bà. Cuối cùng, dù các con ra sức ngăn cản, đám cưới của bà Hoa và ông Kiên vẫn diễn ra. Buổi lễ đơn giản, nhưng trong lòng Linh và các em, nó giống như một gánh nặng, một nỗi lo không nguôi.
Cuộc sống của bà Hoa và ông Kiên diễn ra trong sự lạnh nhạt của các con. Linh, Quân, Duy đều cố gắng giữ khoảng cách với bố dượng. Họ vẫn thường xuyên về thăm mẹ, nhưng hiếm khi nói chuyện với ông Kiên. Ông Kiên cũng không cố gắng hòa nhập. Ông ta tỏ ra vui vẻ, nhiệt tình với bà Hoa, nhưng lại giữ thái độ xa cách với các con riêng của vợ.
Thế rồi, một ngày, một tin sét đánh giáng xuống gia đình. Bà Hoa bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Các con bà như chết lặng. Nỗi đau mất mẹ dường như sắp lặp lại.
Họ đưa bà Hoa lên thành phố chữa trị. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, một điều bất ngờ đã xảy ra. Ông Kiên, người mà họ từng nghi ngờ, lại tỏ ra là một người chồng tận tụy. Ông ta chăm sóc bà Hoa từng li từng tí, từ việc đưa bà đi khám, mua thuốc, đến việc nấu nướng, dọn dẹp. Ông ta không ngại khổ, không ngại khó.
“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi. Con sẽ chăm sóc mẹ.” Ông Kiên nói, giọng ông dịu dàng, trìu mến.
Linh, Quân, Duy đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của ông Kiên. Họ đã từng nghĩ ông ta chỉ là kẻ đào mỏ, nhưng giờ đây, họ thấy ông ta chăm sóc mẹ mình chu đáo đến vậy. Dần dần, sự đề phòng trong lòng họ cũng vơi đi. Họ bắt đầu cảm mến bố dượng. Có lẽ, họ đã sai khi đánh giá ông Kiên. Có lẽ, ông ấy thực sự yêu mẹ họ.
“Anh Kiên chăm sóc mẹ tốt thật đấy,” Quân nói với Linh, giọng anh ta có chút ngạc nhiên.
Linh gật đầu. “Ừ. Chị cũng không ngờ.”
Những ngày tháng ở bệnh viện, Linh và các em cũng thường xuyên ở bên cạnh mẹ. Họ cùng nhau chăm sóc bà, cùng nhau động viên bà. Dù bệnh tật giày vò, nhưng bà Hoa vẫn cảm thấy ấm áp vì có chồng và các con bên cạnh.
Một buổi tối, khi ông Kiên đang ngồi bên giường bà Hoa, ông ta khẽ nắm lấy tay bà. “Em ơi, em cứ yên tâm. Anh sẽ ở bên em. Anh sẽ chăm sóc em đến cùng.”
Bà Hoa mỉm cười yếu ớt. Bà nhìn ông Kiên, ánh mắt bà tràn ngập yêu thương. Bà tin rằng, mình đã không chọn lầm người.
Sau vài tháng điều trị, bệnh tình của bà Hoa không có nhiều tiến triển. Các bác sĩ thông báo, bà không còn sống được bao lâu nữa. Bà Hoa quyết định về nhà. Bà muốn dành những ngày cuối đời bên gia đình, trong ngôi nhà quen thuộc của mình.
Trong những ngày bà Hoa bệnh nặng, ông Kiên luôn ở bên cạnh bà. Ông ta không ngại ngần làm mọi việc, từ việc tắm rửa, thay đồ cho bà, đến việc dọn dẹp vệ sinh. Ông ta còn thường xuyên kể chuyện vui, hát cho bà nghe để bà bớt buồn.
Linh, Quân, Duy nhìn thấy tất cả. Họ cảm thấy có lỗi vì đã từng nghi ngờ ông Kiên. Họ bắt đầu chấp nhận ông như một thành viên trong gia đình.
Một ngày, khi bà Hoa đang nằm trên giường, bà gọi Linh lại. “Con gái, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Bà Hoa đưa cho Linh một tờ giấy. “Đây là di chúc của mẹ. Mẹ muốn chia tài sản của mẹ cho ba chị em con. Mẹ muốn các con được sống sung túc, không phải lo lắng gì.”
Linh sững sờ. “Mẹ ơi… Mẹ đừng nói vậy… Mẹ sẽ khỏe lại mà…”
Bà Hoa mỉm cười yếu ớt. “Con à, mẹ biết. Mẹ đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Mẹ không hối tiếc gì cả. Con hãy hứa với mẹ, con sẽ chăm sóc các em, và sống hạnh phúc nhé.”
Linh đọc di chúc. Bà Hoa đã chia tài sản một cách công bằng cho ba chị em cô. Không có tên ông Kiên trong di chúc. Linh hiểu ý mẹ. Mẹ cô muốn bảo vệ tài sản của mình, để lại cho các con.
Linh cất di chúc vào tủ. Cô không nói gì với ông Kiên về chuyện này. Cô muốn giữ kín, để ông Kiên không phải suy nghĩ.
Vài ngày sau, một biến cố bất ngờ xảy ra. Một người đàn ông lạ mặt đến nhà, đòi gặp ông Kiên. Ông ta nói ông Kiên còn nợ ông ta một khoản tiền lớn. Ông ta dọa sẽ báo chính quyền nếu ông Kiên không trả nợ.
Ông Kiên tái mét mặt mày. Ông ta xin khất nợ, hứa sẽ trả trong thời gian sớm nhất.
Linh, tình cờ nghe được câu chuyện, cô cảm thấy lo lắng. Cô biết, ông Kiên vẫn còn nợ nần. Cô không muốn ông ta làm phiền mẹ cô. Hơn nữa, cô cảm thấy mình có trách nhiệm. Ông Kiên dù sao cũng là chồng của mẹ cô.
Linh đã âm thầm rút tiền tiết kiệm của mình. Cô có một khoản tiền không nhỏ, là số tiền cô đã tích cóp được từ những năm đi làm. Cô muốn giúp ông Kiên trả nợ, để ông ta không còn bị quấy rầy nữa.
Linh đưa tiền cho ông Kiên. “Anh ơi, em biết anh đang gặp khó khăn. Em có một ít tiền tiết kiệm. Anh cứ dùng tạm đi. Anh trả nợ xong rồi, anh làm ăn được thì trả lại em sau cũng được.”
Ông Kiên nhìn Linh, ánh mắt ông ta có chút ngạc nhiên. Ông ta không ngờ Linh lại giúp mình. Ông ta gật đầu, nhận tiền.
Linh không nói gì với chồng cô, Hùng, về chuyện này. Cô biết, Hùng là người kỹ tính, và anh ấy sẽ không đồng ý nếu cô cho ông Kiên vay tiền. Cô muốn giữ kín chuyện này.
Vài tuần sau, bà Hoa ra đi thanh thản trong vòng tay của các con và ông Kiên. Đám tang bà diễn ra trong không khí buồn bã, nhưng cũng đầy tình nghĩa. Ông Kiên tỏ ra đau buồn, khóc lóc vật vã. Linh và các em đều tin rằng, ông ta đã thực sự yêu thương mẹ mình.
Sau đám tang, khi gia đình đang quây quần để đọc di chúc của bà Hoa, một sự việc kinh hoàng đã xảy ra. Ông Kiên đột nhiên đứng dậy, tay cầm một chiếc máy ghi âm nhỏ.
“Trước khi đọc di chúc, tôi muốn mọi người nghe cái này,” ông Kiên nói, giọng ông ta lạnh lùng.
Ông ta bấm nút. Tiếng nói của Linh vang lên rõ ràng. “Anh ơi, em biết anh đang gặp khó khăn. Em có một ít tiền tiết kiệm. Anh cứ dùng tạm đi. Anh trả nợ xong rồi, anh làm ăn được thì trả lại em sau cũng được.”
Tiếp theo là tiếng nói của ông Kiên. “Cảm ơn em. Anh sẽ không quên ơn em.”
Cả gia đình sững sờ. Hùng, chồng Linh, mặt anh ta tái mét. Anh ta quay sang nhìn Linh, ánh mắt anh ta đầy vẻ tức giận.
“Em! Em đã làm gì vậy? Em dám rút tiền tiết kiệm của chúng ta để cho ông ta vay sao?” Hùng gào lên.
Linh sững sờ. Cô không ngờ ông Kiên lại làm vậy. Cô nhìn ông ta, ánh mắt cô đầy vẻ thất vọng.
Ông Kiên nhìn Linh, ánh mắt ông ta đầy vẻ bất mãn. “Cô là con gái lớn, cô có trách nhiệm lo cho gia đình. Cô có tiền, tại sao không giúp đỡ bố mẹ? Tôi là chồng của mẹ cô, tôi cũng có quyền được hưởng tài sản của mẹ cô chứ!”
Quân và Duy đứng dậy, mặt họ đỏ gay vì giận dữ. “Ông nói gì vậy? Mẹ tôi đã để lại di chúc rồi! Tài sản của mẹ là của chúng tôi!”
Ông Kiên cười khẩy. “Di chúc? Di chúc mà không có tên tôi sao? Tôi đã chăm sóc bà ấy bao nhiêu năm qua, tôi đã tận tụy với bà ấy đến vậy, mà bà ấy lại không để lại cho tôi một đồng nào sao?”
Hành động của ông Kiên đã vạch trần dã tâm thật sự của ông ta. Ông ta không hề yêu thương bà Hoa thật lòng. Tất cả những gì ông ta làm, chỉ là vì tiền. Ông ta đã bất mãn vì không được chia tài sản trong di chúc, và ông ta đã quyết định “ăn không được thì đạp đổ”.
“Ông là đồ khốn nạn!” Hùng gào lên, anh ta định lao vào đánh ông Kiên.
Linh vội vàng ngăn chồng lại. Cô nhìn ông Kiên, ánh mắt cô tràn ngập sự khinh bỉ. “Anh Kiên, anh là một người đàn ông tồi. Anh không xứng đáng với tình yêu của mẹ tôi.”
Ông Kiên không nói gì. Ông ta cười lạnh lùng, rồi quay lưng bỏ đi.
Sau vụ việc đó, gia đình Linh rơi vào tình trạng rối ren. Hùng vô cùng tức giận Linh vì đã tự ý rút tiền tiết kiệm giúp ông Kiên. Anh ta ép Linh phải đòi lại tiền.
“Em phải đòi lại tiền ngay lập tức! Đó là tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta! Em không thể để ông ta lừa gạt được!” Hùng gào lên.
Linh im lặng. Cô biết, số tiền đó rất lớn. Cô cũng muốn đòi lại. Nhưng cô không đành lòng. Ông Kiên dù sao cũng là người từng chăm sóc mẹ cô trong những ngày cuối đời. Hơn nữa, cô cảm thấy mình có lỗi vì đã tin lầm người.
“Em không thể làm vậy được, anh à,” Linh nói, giọng cô nghẹn ngào. “Dù sao thì anh ấy cũng từng là chồng của mẹ. Em không muốn làm mọi chuyện thêm rắc rối.”
Hùng tức giận. “Em nói gì vậy? Em còn bênh vực ông ta sao? Ông ta là kẻ lừa đảo! Ông ta đã lừa gạt em!”
Mâu thuẫn giữa Linh và Hùng ngày càng gay gắt. Hùng không thể chấp nhận việc Linh không muốn đòi lại tiền. Anh ta cảm thấy mình bị phản bội.
Quân và Duy cũng ủng hộ Hùng. Họ muốn Linh phải đòi lại tiền. Họ không muốn ông Kiên được hưởng lợi từ sự cả tin của chị gái mình.
Linh cảm thấy mình bị giằng xé giữa tình thân và lý trí. Cô biết, đòi lại tiền là đúng. Nhưng cô lại không đành lòng. Cô cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Cuộc sống của cô lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
Vài tuần sau, ông Kiên biến mất. Ông ta đã dùng số tiền của Linh để trả nợ, và bỏ trốn. Linh, Hùng, và cả gia đình đều không thể tìm thấy ông ta nữa.
Số tiền đã mất. Hạnh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô đã bị lừa gạt một cách trắng trợn. Hùng cũng không còn tức giận Linh nữa. Anh ta chỉ cảm thấy thất vọng và hối hận.
“Anh xin lỗi em, Hạnh,” Hùng nói, giọng anh ta mệt mỏi. “Anh đã không ngăn cản em. Anh đã không bảo vệ em.”
Linh ôm lấy Hùng. “Không sao đâu anh. Em cũng có lỗi. Em đã quá cả tin.”
Mặc dù mất mát về tài sản, nhưng Linh và Hùng đã học được một bài học quý giá. Bài học về sự cảnh giác, về sự tin tưởng, và về giá trị của tình cảm gia đình.
Gia đình Linh vẫn còn đó. Quân và Duy vẫn yêu thương chị gái mình. Họ cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau xây dựng lại cuộc sống.
Linh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt cô xa xăm. Cô biết, cuộc đời vẫn còn nhiều thử thách. Nhưng cô tin rằng, cô sẽ vượt qua được tất cả. Cô tin rằng, tình yêu thương của gia đình sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.
Câu chuyện khép lại trong sự rối ren, khi người con bị chồng ép đòi lại tiền, còn bản thân không đành lòng vì tình thân. Số tiền mất đi, nhưng bài học về lòng tham, về sự dã tâm của con người đã được khắc sâu. Linh không còn quá ngây thơ, cô đã trưởng thành hơn. Cô nhận ra rằng, không phải lúc nào tình cảm cũng đi đôi với sự chân thành. Đôi khi, những người mà ta tin tưởng nhất lại có thể gây ra những tổn thương sâu sắc nhất.
Dù vậy, Linh vẫn giữ trong lòng một tia hy vọng. Hy vọng rằng, cuộc đời sẽ mang đến cho cô những điều tốt đẹp hơn. Hy vọng rằng, cô sẽ tìm thấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình. Và hy vọng rằng, gia đình cô sẽ mãi mãi là một khối vững chắc, không thể bị chia cắt bởi bất kỳ dã tâm nào.