Cái kết đắng của con trai "đại gia": Tiêu tiền mẹ ve chai bao bạn, rồi đòi thêm 20 triệu mua điện thoại cho bạn gái...
Tiếng nhạc sàn xập xình xuyên qua lớp cửa kính dày đặc của quán bar, hòa lẫn với tiếng cười nói ồn ã. Hải nâng ly rượu cocktail óng ánh lên môi, nhấp một ngụm. Anh cười nói vui vẻ với đám bạn, những người mà anh luôn cố gắng hòa nhập vào thế giới của họ. Anh khoác lên mình bộ quần áo hàng hiệu, chiếc đồng hồ đắt tiền lấp lánh trên cổ tay, và chiếc điện thoại đời mới nhất luôn nằm gọn trong túi quần. Anh là “công tử con nhà giàu”, một vỏ bọc hoàn hảo mà anh đã dày công tạo dựng để che giấu sự thật về xuất thân của mình.
Hải lớn lên trong một con hẻm nhỏ, tồi tàn, nơi những mùi ẩm mốc, rác rưởi luôn vương vấn trong không khí. Mẹ anh, một người phụ nữ góa bụa, lưng còng, hằng ngày đạp chiếc xe cà tàng đi khắp các ngõ ngách để nhặt ve chai. Tiền công ít ỏi từ nghề ve chai chỉ đủ để hai mẹ con sống qua ngày, ăn bữa rau bữa cháo.
Hải là một chàng trai thông minh, sáng dạ, nhưng anh luôn mang trong mình một nỗi mặc cảm sâu sắc về xuất thân nghèo khó. Anh sợ bị bạn bè khinh thường, sợ bị cô lập. Khi bước chân vào ngưỡng cửa đại học, nơi những bạn bè giàu có, sành điệu vây quanh, nỗi mặc cảm đó càng trở nên nặng nề hơn.
Anh bắt đầu nói dối. Anh bịa ra những câu chuyện về gia đình mình, về một người cha là doanh nhân thành đạt, về một người mẹ là giáo viên. Anh nói dối để được hòa nhập, để được chấp nhận. Anh nghĩ, chỉ cần anh che giấu được sự thật, anh sẽ có một cuộc sống khác, một cuộc sống không còn nỗi mặc cảm.
Để duy trì vỏ bọc đó, Hải phải chi tiêu rất nhiều. Anh phải mua quần áo hàng hiệu, phải đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, phải tham gia vào những cuộc vui chơi tốn kém. Tiền mẹ gửi lên không đủ, tiền làm thêm của anh cũng không thấm vào đâu.
Anh bắt đầu nghĩ đến việc vay tiền. Anh không dám nói với mẹ, vì anh biết mẹ sẽ không có tiền. Anh nghĩ đến những cách khác, nhưng rồi, một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu anh: lừa mẹ vay nóng.
Hải về nhà, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng.
“Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ,” Hải nói, giọng anh có chút run rẩy. “Dạo này con thấy không khỏe lắm. Con đi khám bác sĩ, bác sĩ bảo con bị thiếu máu nặng, cần phải truyền dịch và uống thuốc bổ. Tốn khoảng 20 triệu đồng.”
Mẹ anh, bà Thoa, nghe con trai nói vậy, khuôn mặt bà tái mét. Bà chỉ có chút tiền tích góp để phòng khi ốm đau.
“Con ơi, mẹ chỉ có chút tiền này thôi,” bà Thoa nói, giọng bà run run. “Mẹ để dành dưỡng già. Giờ con bị bệnh, mẹ biết phải làm sao?”
Hải cúi gằm mặt. Anh biết, anh đang làm một việc tồi tệ. Nhưng anh không còn cách nào khác.
“Mẹ ơi, con không muốn mẹ lo lắng,” Hải nói, giọng anh đầy vẻ đáng thương. “Hay mẹ cứ vay tạm ở đâu đó đi. Con sẽ cố gắng đi làm thêm, rồi trả lại cho mẹ.”
Bà Thoa nhìn con trai, ánh mắt bà đầy sự lo lắng. Bà không đành lòng nhìn con trai ốm đau mà không làm gì. Cuối cùng, bà cũng xuôi lòng. Bà gật đầu.
“Được rồi con. Mẹ sẽ đi vay cho con.”
Bà Thoa đã đi vay nóng 20 triệu đồng từ những người cho vay nặng lãi. Bà nghĩ, chỉ cần con trai khỏe mạnh, bà có thể làm mọi thứ. Bà không biết rằng, số tiền đó không phải để chữa bệnh cho Hải, mà để anh mua một chiếc điện thoại đời mới nhất cho bạn gái, và để bao bạn bè ăn chơi.
Chiếc điện thoại mới tinh lấp lánh trong tay bạn gái Hải. Anh nhìn cô ấy cười rạng rỡ, lòng anh có chút nhẹ nhõm. Anh nghĩ, ít ra thì mình cũng đã giữ được vỏ bọc “công tử con nhà giàu”.
Những ngày sau đó, Hải tiếp tục cuộc sống ăn chơi trác táng. Anh và bạn bè tụ tập ở những quán bar sang trọng, đi ăn ở những nhà hàng đắt tiền. Anh tiêu tiền như nước, không chút đắn đo.
Anh không hề nghĩ đến việc mẹ anh đang phải chịu đựng những gì để có được số tiền đó. Anh không hề nghĩ đến những lời thúc giục, những lời đe dọa của bọn cho vay nặng lãi.
Một đêm, Hải về nhà muộn. Tiếng cười nói ồn ào từ con hẻm nhỏ vọng vào tai anh. Anh sững sờ khi thấy một đám người xăm trổ đầy mình đang vây quanh mẹ anh.
“Bà già này, sao bà không trả tiền cho tao?” Một tên to con gằn giọng. “Hay bà muốn nếm mùi của bọn tao?”
Mẹ anh, bà Thoa, đứng đó, khuôn mặt bà tái mét. Bà run rẩy, đôi tay bà siết chặt vào nhau.
“Tôi… tôi xin các anh,” bà Thoa nói, giọng bà run run. “Cho tôi thêm vài ngày nữa. Tôi sẽ trả mà.”
Tên to con cười khẩy. “Vài ngày nữa? Bà nghĩ bọn tao có thể chờ bà mãi sao?” Hắn giơ tay, định tát vào mặt mẹ anh.
Hải đứng đó, lòng anh như có lửa đốt. Anh cảm thấy xấu hổ, ân hận tột cùng. Anh đã làm gì vậy? Anh đã lừa dối mẹ, đã đẩy mẹ vào tình cảnh này.
Anh lao ra, đứng chắn trước mặt mẹ.
“Dừng lại!” Hải gằn giọng. “Mấy người làm gì vậy hả?”
Tên to con nhìn Hải, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh bỉ. “Thằng ranh con này là ai? Mày muốn chết hả?”
“Tôi là con trai của bà ấy,” Hải nói, giọng anh run rẩy. “Mấy người muốn gì thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tên to con cười khẩy. “Mày có tiền mà trả sao? Mày nhìn xem, mẹ mày đang nợ bọn tao bao nhiêu rồi?”
Hải không nói gì. Anh cúi gằm mặt. Anh biết, anh đã gây ra tội lỗi lớn.
“Thằng con trai mất dạy!” Tên to con nói, giọng hắn đầy vẻ khinh bỉ. “Mày dám lừa mẹ mày để lấy tiền ăn chơi sao? Mày có biết mẹ mày đã phải khổ sở như thế nào không?”
Những lời nói đó như những nhát dao đâm thẳng vào tim Hải. Anh cảm thấy đau đớn tột cùng. Anh đã sống một cuộc đời giả dối, đã lừa dối mẹ mình, đã làm khổ mẹ mình.
Anh quay sang nhìn mẹ, nước mắt anh trào ra. “Mẹ ơi… con xin lỗi mẹ. Là lỗi của con. Con đã lừa mẹ. Con đã dùng tiền đó để ăn chơi. Con xin lỗi mẹ.”
Mẹ anh nhìn Hải, ánh mắt bà đầy sự đau khổ. Bà không nói gì, chỉ để những giọt nước mắt nói lên tất cả.
Hải nhìn tên to con. “Mấy người cứ đánh tôi đi. Đừng làm hại mẹ tôi. Tôi sẽ trả nợ cho mấy người.”
Tên to con nhìn Hải, hắn cười khẩy. “Thôi được. Mày muốn trả nợ thì ngày mai đến gặp tao. Nếu mày không có tiền, thì mày biết hậu quả rồi đấy.”
Nói xong, bọn chúng bỏ đi, để lại Hải và mẹ anh đứng đó, trong màn đêm tĩnh mịch.
Đêm đó, Hải không ngủ được. Anh nằm thao thức, suy nghĩ về mọi chuyện. Anh nhìn mẹ, nhìn khuôn mặt gầy guộc, tiều tụy của bà, lòng anh quặn thắt. Anh đã làm gì vậy? Anh đã biến mẹ anh thành một con nợ, đã đẩy mẹ anh vào tình cảnh này.
Anh hối hận vô cùng. Anh biết, anh đã sai. Anh đã sống một cuộc đời giả dối, đã theo đuổi những thứ phù phiếm, đã đánh mất đi chính mình.
Sáng hôm sau, Hải dậy sớm. Anh đến gặp mẹ.
“Mẹ ơi, con sẽ đi làm trả nợ cho mẹ,” Hải nói, giọng anh trầm tĩnh. “Con sẽ không bao giờ ăn chơi nữa. Con sẽ hoàn lương.”
Mẹ anh nhìn Hải, ánh mắt bà đầy sự ngạc nhiên. Bà không thể tin được con trai mình lại nói những lời đó.
“Con ơi… con nói thật chứ?” Bà Thoa nói, giọng bà run run.
Hải gật đầu. “Con nói thật. Con sẽ không bao giờ làm mẹ buồn nữa.”
Từ ngày hôm đó, Hải thay đổi hoàn toàn. Cậu ta bỏ ăn chơi, không còn tụ tập với đám bạn bè “công tử” nữa. Cậu ta tìm một công việc làm công nhân ở một nhà máy gần đó. Dù công việc vất vả, lương thấp, nhưng Hải không nề hà. Anh làm việc chăm chỉ, tích góp từng đồng để trả nợ cho mẹ.
Mỗi khi rảnh rỗi, Hải lại phụ mẹ nhặt ve chai. Anh không còn mặc cảm về nghề nghiệp của mẹ nữa. Anh tự hào về mẹ, người phụ nữ đã tần tảo nuôi anh khôn lớn.
Anh không còn giả làm “công tử con nhà giàu” nữa. Anh sống thật với chính mình, sống một cuộc sống giản dị, chân thật.
Bạn bè của Hải ban đầu cũng ngạc nhiên, rồi họ xa lánh anh. Người bạn gái mà anh từng mua điện thoại tặng cũng bỏ anh đi. Hải không buồn. Anh biết, đó là cái giá mà anh phải trả cho những sai lầm của mình.
Qua thời gian, Hải dần dần chuộc lại lỗi lầm bằng tình yêu thương và sự hiếu thảo. Anh dành hết thời gian cho mẹ, chăm sóc mẹ từng ly từng tí. Anh nấu cơm cho mẹ, giặt giũ quần áo cho mẹ, và thường xuyên trò chuyện với mẹ.
Mẹ anh, bà Thoa, nhìn thấy sự thay đổi của con trai, lòng bà tràn ngập niềm vui. Bà biết, con trai bà đã trưởng thành, đã biết suy nghĩ.
“Con ơi, con đừng làm việc quá sức nhé,” bà Thoa nói, giọng bà ấm áp. “Mẹ không sao đâu.”
Hải mỉm cười. “Mẹ ơi, con không mệt đâu. Con muốn làm việc để trả nợ cho mẹ, để mẹ được sống an nhàn.”
Hải đã làm việc cật lực để trả hết số nợ 20 triệu đồng cho bọn cho vay nặng lãi. Anh cũng dùng tiền tiết kiệm để sửa sang lại căn nhà lá cũ kỹ. Căn nhà không còn dột nát nữa, mà trở nên ấm cúng, gọn gàng hơn.
Cuộc sống của Hải và mẹ anh cứ thế trôi đi trong sự bình yên, hạnh phúc. Họ không còn giàu có, nhưng họ có tình yêu thương, có sự chân thành.
Hải đã tìm thấy sự bình yên thực sự trong cuộc sống giản dị bên mẹ. Anh không còn phải đeo bám những thứ phù phiếm, không còn phải sống trong những lời nói dối. Anh sống thật với chính mình, và anh cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Anh nhận ra rằng, giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc hay danh vọng, mà nằm ở nhân cách, ở lòng hiếu thảo, ở tình yêu thương.
Mỗi khi nhìn mẹ anh cười, nhìn mẹ anh bình yên, Hải lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Anh biết, anh đã chuộc lại lỗi lầm của mình. Anh đã trở thành một người con tốt, một người con mà mẹ anh có thể tự hào.
Và mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ, Hải lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Anh biết, anh đã sống một cuộc đời có ý nghĩa. Anh đã tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc đến từ sự bình yên trong tâm hồn, từ sự chấp nhận và buông bỏ.
Câu chuyện của Hải là một lời nhắc nhở sâu sắc: Mặc cảm về xuất thân có thể đẩy con người vào những sai lầm, nhưng sự ăn năn, hối cải và tình yêu thương gia đình có thể giúp họ tìm lại chính mình, sống một cuộc đời chân thật và ý nghĩa. Sự hiếu thảo và lòng biết ơn là ngọn đèn soi sáng con đường, dẫn lối đến sự bình yên và hạnh phúc đích thực.