Mẹ nhặt ve chai còng lưng nuôi con, con trai vung tiền bao bạn, đến khi đòi 20 triệu mua điện thoại thì nhận cái kết đau lòng...
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Mẹ tôi, một người phụ nữ góa bụa, đã tảo tần làm nghề ve chai để nuôi tôi khôn lớn. Từ nhỏ, tôi đã phải chứng kiến cảnh mẹ đội nắng dầm mưa, tay lấm chân bùn, lượm lặt từng mảnh phế liệu để kiếm sống. Cuộc sống thiếu thốn vật chất đã in hằn trong tâm trí tôi một nỗi mặc cảm sâu sắc về xuất thân.
"Hải con, con phải học thật giỏi, sau này thoát khỏi cảnh nghèo khó này nhé," mẹ tôi thường nói, ánh mắt bà ấy đầy vẻ hy vọng.
Tôi vâng lời mẹ, cố gắng học hành. Nhưng càng lớn, nỗi mặc cảm trong tôi càng lớn dần. Tôi nhìn bạn bè xung quanh, những đứa trẻ được bố mẹ đưa đón bằng xe hơi, được ăn mặc sành điệu, được sở hữu những món đồ chơi đắt tiền. Tôi ghen tị. Tôi khao khát được như họ, được hòa nhập vào thế giới mà tôi gọi là "thượng lưu" ấy.
Khi lên đại học, tôi quyết định thay đổi bản thân. Tôi cắt tóc, mua sắm quần áo mới, và bắt đầu giả làm "công tử con nhà giàu". Tôi nói dối bạn bè rằng bố mẹ tôi là doanh nhân thành đạt, rằng gia đình tôi sở hữu nhiều bất động sản. Tôi muốn che giấu đi thân phận thật của mình, muốn được mọi người công nhận, ngưỡng mộ.
"Chào các cậu, mình là Hải," tôi nói, cố gắng tỏ ra tự tin. "Bố mẹ mình vừa mua cho mình một chiếc xe mới. Cuối tuần này, chúng ta đi ăn chơi nhé."
Bạn bè tôi tin lời. Họ ngưỡng mộ tôi, họ muốn kết bạn với tôi. Tôi cảm thấy mình đã thành công. Tôi đã hòa nhập được vào giới thượng lưu mà tôi hằng mong ước.
Tuy nhiên, cuộc sống giả dối đó không hề dễ dàng. Tôi phải liên tục nói dối, liên tục che đậy. Tôi luôn sống trong lo sợ, sợ một ngày nào đó sự thật sẽ bị phơi bày.
Cám Dỗ Tiền Bạc Và Nỗi Lầm Lỗi Của Con
Để duy trì vỏ bọc "công tử con nhà giàu", tôi cần rất nhiều tiền. Tôi phải chi tiền để mua sắm đồ hiệu, để bao bạn bè ăn chơi, để tặng quà cho bạn gái. Nhưng tiền ở đâu ra? Mẹ tôi, bà ấy chỉ là một người làm nghề ve chai, mỗi ngày kiếm được vài chục nghìn đồng.
Trong một lần đi chơi với bạn gái, cô ấy than phiền rằng điện thoại của cô ấy đã cũ, muốn mua một chiếc điện thoại mới. Tôi, vì muốn thể hiện mình là người hào phóng, đã hứa sẽ mua cho cô ấy một chiếc điện thoại đắt tiền.
"Em cứ chọn đi, anh sẽ mua cho em," tôi nói, giọng tôi đầy vẻ tự tin.
Nhưng tôi không có tiền. Tôi suy nghĩ mãi, rồi quyết định sẽ lừa mẹ vay nóng 20 triệu đồng. Tôi biết, đây là một việc làm tồi tệ. Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Tôi về nhà, gặp mẹ. Tôi cố gắng nói dối một cách trơn tru nhất có thể. "Mẹ ơi, con có một dự án quan trọng ở trường, cần 20 triệu để đầu tư. Con hứa sẽ trả lại mẹ sớm nhất."
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ lo lắng. "Hải con, tiền ở đâu ra nhiều thế? Mẹ làm gì có 20 triệu."
"Mẹ cứ đi vay nóng đi," tôi nói, giọng tôi đầy vẻ nài nỉ. "Con hứa sẽ trả lại mà."
Mẹ tôi, vì thương con, vì tin lời tôi, đã đi vay nóng 20 triệu đồng từ những người cho vay nặng lãi. Bà ấy không hề biết rằng, số tiền đó không phải để đầu tư dự án, mà để tôi tiêu xài hoang phí.
Tôi cầm 20 triệu đồng, mua ngay một chiếc điện thoại đời mới nhất cho bạn gái. Cô ấy vui mừng ra mặt, ôm chặt lấy tôi. "Anh yêu, anh thật là tuyệt vời!"
Sau đó, tôi dùng số tiền còn lại để bao bạn bè ăn chơi, tổ chức những bữa tiệc tùng xa hoa. Tôi cảm thấy mình thật oai phong, thật đẳng cấp. Nhưng trong sâu thẳm, tôi lại cảm thấy một nỗi lo lắng, một nỗi mặc cảm tội lỗi.
Đêm Đen Của Sự Thật Và Nỗi Xấu Hổ Tột Cùng
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Số tiền 20 triệu nhanh chóng cạn kiệt. Và rồi, đến hạn trả nợ.
Tôi không có tiền để trả. Tôi trốn tránh những cuộc gọi từ những người cho vay nặng lãi. Tôi sợ hãi, lo lắng.
Đêm đó, tôi đang ở nhà, giả vờ học bài. Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa dồn dập.
"Trả tiền! Trả tiền ngay!" tiếng một người đàn ông gằn giọng.
Tôi giật mình. Tôi biết, đó là những người cho vay nặng lãi.
Mẹ tôi vội vàng chạy ra mở cửa. Ba, bốn người đàn ông lực lưỡng xông vào nhà. Họ nhìn mẹ tôi với ánh mắt đầy vẻ hăm dọa.
"Bà già, trả tiền đi!" một tên nói, giọng hắn ta đầy vẻ hống hách. "Bà nợ 20 triệu, lãi mẹ đẻ lãi con, giờ là 30 triệu rồi đấy!"
Mẹ tôi run rẩy. "Xin các anh, cho tôi thêm mấy ngày nữa. Tôi sẽ cố gắng xoay sở."
"Mấy ngày nữa?" tên khác cười khẩy. "Không có đâu! Hôm nay không trả tiền, đừng trách bọn tao không khách sáo!"
Hắn ta vung tay, tát mạnh vào mặt mẹ tôi. Mẹ tôi ngã nhào xuống đất.
Tôi đứng trong góc nhà, chứng kiến tất cả. Lòng tôi đau như cắt. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi muốn chạy ra bảo vệ mẹ, nhưng tôi lại quá sợ hãi. Tôi xấu hổ. Tôi ân hận.
Mẹ tôi, người phụ nữ đã cả đời lam lũ vì tôi, giờ đây lại bị giang hồ sỉ nhục vì món nợ mà tôi đã gây ra. Tôi cảm thấy mình thật tồi tệ.
Tên cầm đầu tiến đến, giật mạnh tóc mẹ tôi, kéo bà dậy. "Bà già, hôm nay không có tiền thì đừng mong yên thân!"
Lòng tôi như có lửa đốt. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi chạy ra, đứng chắn trước mặt mẹ.
"Dừng lại!" tôi hét lên, giọng tôi run run. "Đừng động vào mẹ tôi!"
Mấy tên giang hồ nhìn tôi, ánh mắt chúng đầy vẻ ngạc nhiên.
"Thằng nhóc này là ai?" một tên hỏi.
"Anh ta là con tôi," mẹ tôi nói, giọng bà ấy run rẩy.
Tôi nhìn bọn chúng, ánh mắt tôi đầy vẻ căm phẫn. "Số tiền đó là do tôi vay. Mẹ tôi không có lỗi gì cả. Tôi sẽ trả nợ thay."
Tên cầm đầu nhìn tôi, cười khẩy. "Mày mà trả nợ được sao? Trông mày thế này mà đòi trả nợ cho bọn tao?"
"Tôi sẽ trả. Dù thế nào tôi cũng sẽ trả," tôi nói, giọng tôi kiên quyết. "Xin các anh, đừng làm khó mẹ tôi."
Cuối cùng, bọn chúng cũng chịu bỏ đi, nhưng không quên để lại lời đe dọa. "Nhớ đấy, một tuần nữa không có tiền, bọn tao sẽ quay lại!"
Tôi quay sang nhìn mẹ. Mẹ tôi ngồi bệt dưới đất, khuôn mặt bà ấy sưng húp, đôi mắt bà ấy đỏ hoe.
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ..." tôi nói, nước mắt tôi tuôn rơi. "Con xin lỗi mẹ rất nhiều..."
Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi. "Thôi con à, đừng khóc nữa. Con đã nhận ra lỗi lầm của mình là tốt rồi."
Hoàn Lương Và Hành Trình Chuộc Lại Lỗi Lầm
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm trằn trọc, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi nhận ra rằng, tôi đã sống một cuộc đời giả dối. Tôi đã vì những ham muốn phù phiếm mà làm tổn thương người mẹ yêu quý của mình.
Tôi quyết định sẽ thay đổi. Tôi sẽ hoàn lương. Tôi sẽ bỏ ăn chơi, bỏ cái vỏ bọc "công tử con nhà giàu" đó. Tôi sẽ sống thật với bản thân mình.
Sáng hôm sau, tôi đến gặp bạn gái. Tôi kể cho cô ấy nghe về sự thật. Cô ấy sững sờ, rồi bỏ đi. Tôi không trách cô ấy. Tôi biết, cô ấy không thể chấp nhận được một người bạn trai nghèo khó như tôi.
Tôi cũng đến gặp bạn bè, kể cho họ nghe về sự thật. Một số người cười nhạo tôi, một số người tỏ vẻ coi thường. Nhưng cũng có một vài người hiểu cho tôi, và vẫn muốn làm bạn với tôi.
Tôi không quan tâm đến những lời cười nhạo hay coi thường nữa. Tôi chỉ muốn sống thật với bản thân mình.
Tôi bắt đầu đi làm công nhân. Công việc vất vả, lương thấp. Nhưng tôi không nản lòng. Tôi làm việc cật lực, cố gắng kiếm tiền để trả nợ cho mẹ.
Ngoài giờ làm, tôi phụ mẹ nhặt ve chai. Tôi không còn mặc cảm nữa. Tôi tự hào về công việc của mẹ, tự hào về bản thân mình.
"Mẹ ơi, để con giúp mẹ," tôi nói, giọng tôi ấm áp.
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ hạnh phúc. "Hải con, con đã trưởng thành rồi."
Mỗi ngày, tôi và mẹ cùng nhau đi nhặt ve chai. Chúng tôi trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống. Mẹ tôi kể cho tôi nghe về những khó khăn mà bà đã phải trải qua. Tôi kể cho mẹ nghe về những ước mơ của mình.
Tình cảm mẹ con tôi trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy sự bình yên thực sự trong cuộc sống giản dị bên mẹ.
Tình Yêu Thương Sưởi Ấm Và Hạnh Phúc Đích Thực
Sau nhiều tháng làm việc cật lực, tôi cũng đã tích góp đủ tiền để trả nợ. Tôi đến gặp những người cho vay nặng lãi, trả hết số tiền mà mẹ tôi đã vay.
Họ nhìn tôi, ánh mắt họ đầy vẻ ngạc nhiên. Họ không ngờ rằng tôi lại có thể trả nợ được.
Tôi không nói gì. Tôi chỉ quay lưng đi, và trở về nhà. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi đã chuộc lại lỗi lầm của mình.
Mẹ tôi rất vui khi tôi trả hết nợ. Bà ấy ôm chặt lấy tôi. "Hải con, con là niềm tự hào của mẹ."
Tôi mỉm cười. Tôi biết, tôi đã không phụ lòng mẹ.
Tôi vẫn tiếp tục đi làm công nhân, và phụ mẹ nhặt ve chai. Cuộc sống của chúng tôi vẫn nghèo khó, nhưng chúng tôi hạnh phúc. Chúng tôi có tình yêu thương.
Tôi không còn mặc cảm về xuất thân nữa. Tôi tự hào về mẹ, tự hào về bản thân mình. Tôi nhận ra rằng, giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc, không nằm ở địa vị xã hội, mà nằm ở nhân cách, ở lòng hiếu thảo, ở sự chân thành.
Cuộc sống giản dị bên mẹ đã cho tôi sự bình yên thực sự. Tôi không còn phải sống trong lo sợ, không còn phải nói dối. Tôi được sống là chính mình.
Tôi tìm được một cô gái yêu thương tôi thật lòng, không quan tâm đến xuất thân hay tiền bạc của tôi. Cô ấy là một người phụ nữ hiền lành, giản dị, và luôn ở bên tôi, động viên tôi.
Câu chuyện của tôi là một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, dù chúng ta có mắc phải những sai lầm lớn, thì vẫn luôn có cơ hội để làm lại, để hoàn lương. Và quan trọng hơn, tình yêu thương, lòng hiếu thảo, và sự chân thành là những giá trị quý giá nhất, có thể sưởi ấm mọi trái tim, hàn gắn mọi vết thương.
Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng, có những giá trị không thể mua được bằng tiền bạc, hay bằng bất cứ điều gì khác. Đó là giá trị của sự thật, của lòng hiếu thảo, của tình yêu thương vô điều kiện, của sự bình yên trong tâm hồn, và của một cuộc đời được sống trọn vẹn trong sự giản dị. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.