Con trai nhắn tin 3 ngày trước cưới, tôi sốc nặng nhưng đành ngậm ngùi cam chịu...
Cơn gió chiều hiu hắt thổi qua khung cửa sổ nhỏ, mang theo mùi khói bếp vương vất từ những mái nhà lụp xụp. Tôi, bà Lan, ngồi lặng lẽ bên hiên nhà, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con đường đất quen thuộc. Nỗi đau ly hôn, nỗi nhớ con cái, và cả một sự tổn thương âm ỉ cứ thế gặm nhấm tâm hồn tôi. Đã hơn hai mươi năm rồi, từ cái ngày tôi đưa ra quyết định nghiệt ngã ấy.
Hai mươi năm trước, cuộc hôn nhân của tôi và ông Hùng tan vỡ. Chúng tôi ly hôn không phải vì hết yêu, mà vì cái nghèo. Cái nghèo bủa vây, khiến cuộc sống của chúng tôi trở nên ngột ngạt, bế tắc. Chúng tôi có hai đứa con trai, thằng Khánh và thằng Khoa. Chúng còn bé lắm, nhưng tôi biết, tôi không thể mang lại cho chúng một cuộc sống đủ đầy.
Căn nhà tranh vách đất, bữa cơm độn khoai sắn, manh áo vá vai… Đó là tất cả những gì tôi có thể cho con. Tôi không muốn con mình phải chịu khổ. Tôi muốn con mình được ăn học đến nơi đến chốn, được sống trong một gia đình ấm êm.
Vì vậy, tôi đã đưa ra một quyết định đau đớn: để lại hai con cho nhà chồng nuôi. Tôi biết, đó là một quyết định tàn nhẫn, nhưng tôi nghĩ rằng, đó là cách tốt nhất để các con tôi có một tương lai tốt đẹp hơn.
"Ông Hùng à, tôi sẽ đi. Ông hãy ở lại nuôi con. Tôi tin ông sẽ lo cho các con tốt hơn tôi." Tôi nói với ông Hùng, giọng tôi nghẹn ngào.
Ông Hùng nhìn tôi, ánh mắt ông ấy đầy sự trách móc, sự đau đớn. "Bà đi rồi, ai lo cho các con? Bà là mẹ của chúng mà."
"Tôi cũng muốn ở lại. Nhưng tôi không thể. Tôi không có khả năng nuôi con. Tôi không muốn các con tôi phải chịu khổ." Tôi nói, nước mắt tôi chảy dài.
Tôi rời đi, bỏ lại sau lưng hai đứa con thơ dại, bỏ lại sau lưng một gia đình tan vỡ. Lòng tôi đau như cắt, như có ai đó xé toạc từng mảnh. Tôi đi làm thuê ở xứ người, làm đủ mọi nghề, từ phụ hồ, bốc vác, cho đến làm công nhân. Tôi làm việc không ngừng nghỉ, tiết kiệm từng đồng. Tôi luôn nghĩ về các con, luôn mong các con được sống hạnh phúc.
Vai Trò Của Người Mẹ Kế Và Sự Xa Cách Dần Dần
Vài năm sau, tôi nghe tin ông Hùng tái hôn. Vợ kế của ông ấy tên là Thắm. Tôi không biết bà ấy là người như thế nào, nhưng tôi vẫn luôn lo lắng cho các con. Tôi sợ rằng, các con tôi sẽ bị đối xử tệ bạc.
Nhưng rồi, tôi lại nghe những tin tức tốt đẹp từ quê nhà. Dì Thắm là một người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ. Bà ấy chăm sóc thằng Khánh và thằng Khoa rất chu đáo. Bà ấy lo cho chúng từng bữa ăn, giấc ngủ, từng bộ quần áo. Bà ấy còn đưa chúng đi học, dạy chúng học bài.
Tôi nghe vậy, lòng tôi vừa mừng vừa tủi. Mừng vì các con tôi được chăm sóc tốt. Tủi vì tôi không thể ở bên cạnh các con, không thể tự tay chăm sóc chúng.
Thằng Khánh và thằng Khoa lớn lên từng ngày. Chúng học hành giỏi giang, ngoan ngoãn. Chúng gọi dì Thắm là mẹ, và coi dì ấy như mẹ ruột.
Mỗi lần gọi điện về nhà, tôi đều hỏi thăm các con. Chúng nó nói chuyện với tôi, nhưng giọng chúng nó có vẻ xa cách. Chúng nó không còn hồn nhiên, vô tư như ngày xưa nữa. Chúng nó không còn chạy đến ôm tôi như ngày xưa nữa.
Tôi hiểu rằng, các con tôi đã dần xa cách tôi. Chúng nó đã quen với cuộc sống bên dì Thắm. Chúng nó đã coi dì Thắm là mẹ ruột của mình.
Lòng tôi đau như cắt. Tôi biết, đó là hậu quả của quyết định của tôi. Tôi đã bỏ rơi các con, và giờ đây, tôi phải chấp nhận sự thật đó.
Tôi không trách các con. Tôi cũng không trách dì Thắm. Dì ấy đã làm tròn bổn phận của một người mẹ. Dì ấy đã mang lại cho các con tôi một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc.
Ngày Cưới Của Con Trai Và Lời Đề Nghị Bất Ngờ
Thời gian trôi đi, thằng Khánh, con trai lớn của tôi, đã trưởng thành. Thằng bé đã có người yêu, và chúng nó chuẩn bị làm đám cưới.
Nghe tin đó, lòng tôi trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả. Con trai tôi đã lớn, đã có gia đình riêng. Tôi muốn được có mặt trong ngày trọng đại của con. Tôi muốn được tự tay trao vàng cho con.
Khánh gọi điện cho tôi. "Mẹ ơi, con sắp cưới vợ rồi. Con muốn mẹ về dự đám cưới của con."
Tim tôi như ngừng đập. Tôi vui mừng khôn xiết. "Được thôi con. Mẹ sẽ về. Mẹ sẽ về dự đám cưới của con."
Tôi chuẩn bị đồ đạc, mua sắm quà cáp. Tôi đã dành dụm được một ít tiền, tôi muốn mua một món quà thật ý nghĩa cho con trai và con dâu. Tôi muốn tự tay trao vàng cho con trong ngày cưới. Đó là điều mà tôi luôn mong ước.
Nhưng rồi, một điều bất ngờ đã xảy ra. Vài ngày trước đám cưới, Khánh nhắn tin cho tôi.
"Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
Tim tôi đập thình thịch. Tôi linh cảm có điều chẳng lành.
"Có chuyện gì vậy con? Con cứ nói đi."
"Mẹ ơi, con... con muốn mẹ để dì Thắm trao vàng cho con được không ạ?" Khánh nói, giọng nó đầy sự ngượng ngùng. "Con sợ dì tủi thân. Dì đã nuôi con từ bé đến giờ. Dì cũng có công lớn trong việc nuôi dạy con."
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Tôi sững sờ. Nước mắt tôi chảy dài. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa đọc.
Con trai tôi muốn dì Thắm trao vàng cho nó? Vậy vai trò của tôi là gì? Tôi là mẹ ruột của nó mà.
Nỗi đau đớn, tủi thân dâng trào trong lòng tôi. Tôi muốn hét lên, muốn hỏi Khánh rằng, tại sao nó lại có thể làm như vậy với tôi? Tại sao nó lại có thể đối xử với tôi như vậy?
Nhưng rồi, tôi lại im lặng. Tôi biết, tôi không có quyền trách Khánh. Tôi đã bỏ rơi nó. Tôi đã không ở bên cạnh nó trong những năm tháng nó lớn lên. Dì Thắm đã thay tôi làm tất cả.
Tôi hiểu rằng, tôi không có vai trò lớn trong quá trình nuôi dạy con, nên chẳng thể trách ai.
Sự Tổn Thương, Sự Thấu Hiểu Và Nỗi Băn Khoăn Lớn Lao
Tôi ngồi lặng lẽ trong đêm, nước mắt chảy dài. Lòng tôi giằng xé giữa nỗi đau tổn thương và sự thấu hiểu. Tôi đau vì bị con trai bỏ rơi trong ngày trọng đại của nó. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, đó là điều tất yếu.
Tôi tự hỏi, liệu mình có nên nhún nhường để người khác thay mình đảm nhận vai trò thiêng liêng trong ngày cưới của con trai?
Nếu tôi không nhún nhường, nếu tôi cố gắng đòi lại quyền được trao vàng cho con, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có làm mất lòng dì Thắm? Liệu có làm mất đi tình cảm mẹ con đang dần được hàn gắn? Liệu có làm con trai tôi khó xử, hay làm hỏng không khí ngày trọng đại của nó?
Nếu tôi nhún nhường, thì tôi sẽ phải chịu đựng nỗi đau đó một mình. Tôi sẽ phải nhìn dì Thắm đứng trên sân khấu, trao vàng cho con trai tôi, trong khi tôi chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Tôi không biết phải làm gì. Lòng tôi rối bời.
Tôi nhớ lại những kỷ niệm của tôi và các con khi chúng còn bé. Những đêm tôi ôm chúng vào lòng, hát ru chúng ngủ. Những lần tôi dỗ dành chúng khi chúng khóc. Những lần tôi dạy chúng học bài.
Những kỷ niệm đó ùa về, khiến lòng tôi thêm đau xót. Tôi đã từng là một người mẹ tuyệt vời. Nhưng giờ đây, tôi đã mất đi vai trò đó.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu sáng. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn, thật yếu đuối.
Quyết Định Khó Khăn Và Tình Yêu Thương Vô Điều Kiện
Sau nhiều đêm trằn trọc, tôi đã đưa ra quyết định. Tôi sẽ nhún nhường. Tôi sẽ để dì Thắm trao vàng cho Khánh.
Tôi gọi điện cho Khánh. "Con trai à, mẹ đồng ý. Mẹ sẽ để dì Thắm trao vàng cho con."
Khánh nghe xong, giọng nó đầy vẻ nhẹ nhõm. "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất."
Tôi không nói gì. Tôi cúp điện thoại, nước mắt tôi chảy dài.
Ngày cưới của Khánh diễn ra long trọng, vui vẻ. Tôi ngồi lặng lẽ ở một góc, nhìn con trai tôi hạnh phúc bên vợ. Tôi nhìn dì Thắm đứng trên sân khấu, trao vàng cho Khánh, khuôn mặt bà ấy rạng rỡ niềm vui.
Lòng tôi vẫn đau. Nhưng tôi không hối hận về quyết định của mình. Tôi biết, tôi đã làm đúng. Tôi đã hy sinh hạnh phúc của mình để đổi lấy hạnh phúc của con trai tôi.
Tôi đã chấp nhận sự thật rằng, dì Thắm đã thay tôi làm mẹ của các con. Tôi đã chấp nhận sự thật rằng, tôi không có vai trò lớn trong cuộc đời của chúng.
Nhưng tôi vẫn là mẹ của chúng. Tình yêu của tôi dành cho các con là vô điều kiện.
Bình Yên Tìm Thấy Trong Sự Buông Bỏ
Sau đám cưới của Khánh, tôi trở về căn nhà nhỏ của mình. Cuộc sống của tôi vẫn vậy, vẫn lặng lẽ, cô đơn. Nhưng giờ đây, trong lòng tôi đã có một sự bình yên.
Tôi không còn giằng xé giữa nỗi đau và sự thấu hiểu nữa. Tôi đã chấp nhận mọi thứ.
Thỉnh thoảng, Khánh và Khoa về thăm tôi. Chúng nó không còn xa cách như trước nữa. Chúng nó trò chuyện với tôi, hỏi han tôi. Chúng nó gọi tôi là mẹ.
Tôi nhìn các con, nhìn những nụ cười rạng rỡ của chúng. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp. Tôi biết, dù không ở bên cạnh chúng, nhưng tôi vẫn là mẹ của chúng.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, có những thứ chúng ta phải buông bỏ. Có những thứ, chúng ta phải chấp nhận. Và quan trọng hơn cả, là chúng ta phải biết yêu thương, biết hy sinh cho những người thân yêu của mình.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn. Tôi sẽ luôn ghi nhớ bài học về tình yêu thương vô điều kiện, về sự buông bỏ mà cuộc đời đã dạy tôi. Tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, để lan tỏa yêu thương, để mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh.