Con trai nhắn tin "động trời" 3 ngày trước khi cưới, tôi sững sờ nhưng đành cắn răng cam chịu...
Ngày con trai cả của tôi, thằng Cu Tí ngày nào, giờ đã thành một thanh niên chững chạc, sắp lấy vợ. Đó đáng lẽ phải là ngày vui, ngày tôi tự hào nhất. Nhưng rồi, tin nhắn của con trai đã bóp nghẹt trái tim tôi, đẩy tôi vào một nỗi đau giằng xé giữa tình mẫu tử và sự hy sinh thầm lặng.
Quyết Định Ly Hôn Và Nỗi Đau Mất Con
Ngày tôi quyết định ly hôn chồng, đó là một ngày mưa tầm tã. Nước mắt tôi hòa lẫn với nước mưa, mặn chát. Không phải vì tôi không còn yêu anh ấy, mà vì tôi quá nghèo. Cái nghèo đã bóp nghẹt cuộc sống của tôi, khiến tôi không thể cho các con một cuộc sống đủ đầy. Tôi có hai đứa con trai, thằng cả tên Long, thằng út tên Trung. Chúng còn quá nhỏ để hiểu được những nỗi khổ của mẹ.
"Anh à, em xin anh, hãy để các con ở lại với anh," tôi nói, giọng tôi run run. "Em không thể nuôi chúng được. Em không muốn chúng phải chịu khổ như em."
Chồng tôi, một người đàn ông hiền lành, chất phác, cũng rất đau khổ. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy vẻ xót xa. "Em à, em có chắc không? Em sẽ hối hận đấy."
"Em chắc chắn," tôi nói, cố gắng kìm nén nước mắt. "Em chỉ mong các con có một cuộc sống tốt đẹp hơn, có một tương lai sáng sủa hơn."
Vậy là, tôi rời đi, để lại hai đứa con trai bé bỏng cho nhà chồng nuôi. Lòng tôi đau như cắt, như có ngàn mũi kim đâm vào. Mỗi bước chân tôi đi, tôi lại cảm thấy mình như đang xé nát trái tim mình. Tôi nhớ con, nhớ những tiếng cười hồn nhiên của chúng, nhớ những cái ôm ấm áp của chúng.
Tôi tự nhủ, mình phải mạnh mẽ. Mình phải cố gắng làm việc, kiếm tiền, để sau này có thể quay về đón các con.
Cuộc sống của tôi sau ly hôn là chuỗi ngày dài của sự vất vả, cô đơn. Tôi làm đủ mọi nghề, từ phụ hồ, rửa bát, đến bán hàng rong, chỉ để kiếm từng đồng, từng cắc. Tôi luôn tiết kiệm, không dám chi tiêu cho bản thân, chỉ mong có thể gửi tiền về cho các con.
Tuy nhiên, tôi biết, số tiền tôi gửi về chẳng thấm vào đâu so với những gì các con tôi cần. Tôi luôn cảm thấy mình là một người mẹ tội lỗi, một người mẹ đã bỏ rơi con.
Người Mẹ Kế Tận Tụy Và Sự Xa Cách Của Các Con
Vài năm sau, chồng cũ của tôi tái hôn. Vợ kế của anh ấy là dì Thắm. Dì Thắm là một người phụ nữ hiền lành, đảm đang. Cô ấy không có con riêng, và cô ấy đã dành hết tình yêu thương cho hai đứa con của tôi.
Tôi biết điều đó qua những lần lén lút về thăm con. Tôi thường đứng từ xa, nhìn các con chơi đùa với dì Thắm. Tôi thấy dì Thắm chăm sóc các con chu đáo, quan tâm đến từng bữa ăn, giấc ngủ của chúng. Dì ấy mua quần áo mới cho chúng, dạy chúng học bài, đưa chúng đi chơi.
Long và Trung dần dần xa cách tôi. Chúng ít gọi điện cho tôi hơn, ít đến thăm tôi hơn. Tôi biết, đó là điều tất yếu. Dì Thắm là người ở bên cạnh chúng mỗi ngày, là người trực tiếp chăm sóc chúng. Dì ấy là người đã bù đắp những thiếu thốn tình cảm mà tôi không thể mang lại.
Lòng tôi đau nhói. Tôi ghen tị với dì Thắm. Tôi ghen tị với tình yêu thương mà các con dành cho dì ấy. Nhưng tôi cũng hiểu. Tôi biết, tôi không có quyền trách ai. Tôi là người đã bỏ đi. Tôi là người đã không thể cho các con một cuộc sống đủ đầy.
"Mẹ ơi, dì Thắm nấu ăn ngon lắm," Long từng nói với tôi qua điện thoại, giọng thằng bé đầy vẻ vui mừng. "Dì ấy còn mua cho con chiếc xe đạp mới nữa."
Tôi chỉ mỉm cười gượng gạo. "Thế à? Vậy con phải ngoan, phải nghe lời dì Thắm nhé."
Tôi cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng. Tôi biết, mình phải chấp nhận sự thật này. Các con tôi đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đó là điều mà tôi luôn mong muốn.
Ngày Con Trai Cưới Vợ Và Lời Mời Vang Vọng
Thời gian trôi đi, thằng Long, con trai cả của tôi, đã trưởng thành. Thằng bé học hành giỏi giang, và giờ đã có công việc ổn định. Nó chuẩn bị lấy vợ.
Long gọi điện cho tôi. Giọng thằng bé đầy vẻ vui mừng. "Mẹ ơi, con sắp lấy vợ rồi. Con muốn mẹ về dự đám cưới của con."
Tôi sững sờ. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi không ngờ rằng Long vẫn còn nhớ đến tôi, vẫn muốn tôi về dự đám cưới của nó.
"Mẹ... mẹ sẽ về," tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào. "Mẹ sẽ về dự đám cưới của con."
Long nói rằng nó muốn tôi, người mẹ ruột, sẽ là người trao vàng cưới cho nó và vợ nó trong ngày trọng đại. Lòng tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi cảm thấy mình đã được bù đắp. Tôi nghĩ rằng, cuối cùng, tôi cũng đã có thể làm tròn vai trò của một người mẹ.
Tôi chuẩn bị mọi thứ cho ngày cưới của con trai. Tôi mua một bộ áo dài mới, chuẩn bị một món quà cưới ý nghĩa. Tôi mong chờ đến ngày đó, ngày tôi có thể đường hoàng đứng cạnh con trai, trao vàng cho nó, và chúc phúc cho hạnh phúc của nó.
Tin Nhắn Định Mệnh Và Nỗi Đau Giằng Xé
Chỉ còn vài ngày nữa là đến đám cưới. Tôi đang ngồi trong nhà, lòng tôi rộn ràng. Bỗng nhiên, điện thoại tôi rung lên. Đó là tin nhắn của Long.
“Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ. Con biết, đây là ngày trọng đại của con, và con muốn mẹ là người trao vàng cho con. Nhưng... con sợ dì Thắm sẽ tủi thân. Dì ấy đã chăm sóc con từ nhỏ, đã thay mẹ nuôi dạy con. Dì ấy đã hy sinh rất nhiều vì con. Con nghĩ, con nên để dì Thắm làm thay mẹ. Mẹ thông cảm cho con nhé. Con yêu mẹ.”
Đọc tin nhắn đó, tim tôi như bị bóp nghẹt. Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Tôi không thể tin được vào mắt mình. Con trai tôi, đứa con mà tôi đã hy sinh tất cả, giờ đây lại muốn người mẹ kế thay thế tôi trong ngày trọng đại nhất của nó.
Lòng tôi đau như cắt. Tôi cảm thấy mình như bị ruồng bỏ, bị lãng quên. Tôi là mẹ ruột của nó, là người đã mang nặng đẻ đau nó. Vậy mà, nó lại muốn người khác thay thế tôi.
Tôi giận Long. Tôi giận cái sự vô tâm của nó. Tôi giận cái sự ích kỷ của nó.
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ. Tôi đã bỏ rơi con. Tôi đã không có mặt trong quá trình nuôi dạy nó. Dì Thắm là người đã ở bên cạnh nó, đã chăm sóc nó, đã yêu thương nó. Long muốn dì Thắm trao vàng cho nó, đó là điều dễ hiểu. Nó không muốn dì Thắm phải tủi thân.
Tôi đau lòng, nhưng cũng hiểu rằng mình không có vai trò lớn trong quá trình nuôi dạy con, nên chẳng thể trách ai. Giữa sự tổn thương và thấu hiểu, tôi băn khoăn liệu có nên nhún nhường để người khác thay mình đảm nhận vai trò thiêng liêng trong ngày cưới của con trai.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vẫn vàng óng, nhưng lòng tôi lại u ám. Tôi không biết phải làm gì. Tôi muốn tranh đấu cho quyền lợi của mình, muốn được làm tròn vai trò của một người mẹ. Nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương Long, không muốn làm tổn thương dì Thắm.
Sự Dằn Vặt, Thấu Hiểu Và Quyết Định Khó Khăn
Suốt đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi trằn trọc suy nghĩ. Tôi nhớ về những kỷ niệm với Long, những ngày tháng tôi mang nặng đẻ đau nó, những đêm tôi thức trắng để chăm sóc nó khi nó còn bé. Tôi nhớ về những giọt nước mắt khi tôi quyết định rời đi, để nó lại cho cha nó.
Tôi tự hỏi, liệu mình có thật sự có quyền đòi hỏi điều này không? Liệu tôi có quyền làm tổn thương dì Thắm, người đã thay tôi chăm sóc con tôi suốt bao năm qua?
Tình mẫu tử trong tôi gào thét. Tôi muốn được đứng cạnh con trai mình trong ngày trọng đại nhất của nó. Tôi muốn được trao vàng cho nó, được ôm nó vào lòng, được chúc phúc cho nó.
Nhưng rồi, tôi lại nghĩ về Long. Thằng bé đã lớn. Nó có quyền tự quyết định cuộc đời nó. Nó muốn làm hài lòng cả hai người mẹ. Nó không muốn làm ai phải buồn.
Tôi chợt nhận ra, tình yêu thương không phải là sự chiếm hữu. Tình yêu thương là sự hy sinh, là sự thấu hiểu, là sự bao dung.
Tôi là mẹ ruột của Long. Điều đó là không thể thay đổi. Nhưng dì Thắm cũng là một người mẹ, một người mẹ đã dành hết tình yêu thương cho Long.
Tôi quyết định phải nhún nhường. Tôi không muốn ngày cưới của con trai tôi bị phủ bóng bởi sự căng thẳng, bởi những nỗi buồn. Tôi muốn Long được hạnh phúc trọn vẹn trong ngày trọng đại của nó.
Tôi soạn một tin nhắn trả lời Long. Tay tôi run run, nước mắt tôi vẫn chảy dài trên má.
“Con trai yêu quý của mẹ, mẹ đã nhận được tin nhắn của con. Mẹ hiểu mà. Con cứ để dì Thắm làm thay mẹ nhé. Mẹ không sao đâu. Mẹ chỉ mong con được hạnh phúc. Mẹ yêu con rất nhiều.”
Tôi nhấn nút gửi. Lòng tôi đau nhói, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Tôi đã làm được điều đúng đắn.
Hạnh Phúc Thầm Lặng Và Bài Học Về Tình Mẫu Tử Vô Điều Kiện
Ngày cưới của Long, tôi vẫn về dự. Tôi ngồi ở một góc khuất trong hội trường, nhìn con trai tôi rạng rỡ trong bộ vest chú rể, nhìn con bé dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới lộng lẫy.
Tôi thấy dì Thắm đứng cạnh Long, trao vàng cho nó. Khuôn mặt dì ấy rạng rỡ. Long nhìn dì ấy, ánh mắt thằng bé đầy vẻ biết ơn.
Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã. Đó là những giọt nước mắt của sự tủi thân, nhưng cũng là những giọt nước mắt của sự thấu hiểu, của sự mãn nguyện. Tôi biết, Long đã có một cuộc sống hạnh phúc. Nó đã có một người mẹ kế tuyệt vời, và nó đã có một người vợ yêu thương nó.
Sau lễ cưới, Long chạy đến ôm tôi. "Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ. Mẹ đã hiểu cho con."
Tôi ôm chặt lấy Long. "Con trai à, chỉ cần con được hạnh phúc là mẹ vui rồi."
Dì Thắm cũng bước đến gần tôi. Dì ấy nắm chặt tay tôi. "Chị Hà, em cảm ơn chị. Chị là một người mẹ tuyệt vời."
Tôi nhìn dì Thắm, lòng tôi dâng lên một sự biết ơn vô hạn. Dì ấy đã thay tôi chăm sóc các con tôi, đã cho chúng một cuộc sống đủ đầy.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn. Tôi vẫn làm việc, vẫn cố gắng. Nhưng tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi biết, các con tôi vẫn yêu thương tôi, vẫn nhớ đến tôi.
Tôi học được rằng, tình mẫu tử không phải là sự chiếm hữu. Tình mẫu tử là sự hy sinh, là sự bao dung, là sự thấu hiểu. Một người mẹ không nhất thiết phải là người trực tiếp nuôi dạy con, mà là người luôn yêu thương con, luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con.
Tôi vẫn thường xuyên về thăm các con. Chúng tôi trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống. Long và Trung vẫn luôn gọi tôi là mẹ.
Hạnh phúc của tôi giờ đây không phải là những gì tôi có thể nhận được, mà là những gì tôi có thể cho đi. Hạnh phúc của tôi là nhìn thấy các con tôi trưởng thành, hạnh phúc.
Và tôi, tôi sẽ luôn nhớ rằng, có những giá trị không thể mua được bằng tiền bạc, hay bằng bất cứ điều gì khác. Đó là giá trị của sự hy sinh, của lòng bao dung, của sự thấu hiểu, của tình mẫu tử vô điều kiện, và của một cuộc đời được sống trọn vẹn trong sự thanh thản. Đó là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.