Đọc tin nhắn con trai gửi trước đám cưới, tôi sốc nặng nhưng chỉ biết ngậm ngùi cam chịu số phận...
Chiếc điện thoại run lên trong tay Lan, màn hình sáng lên dòng tin nhắn ngắn ngủi mà nặng trĩu. Tim cô thắt lại. Ngày con trai cả, thằng Duy, cưới vợ đã cận kề, vậy mà nó lại nhắn: “Mẹ ơi, hôm đó mẹ cứ đến dự thôi ạ, còn phần trao vàng và nói lời dặn dò, con xin phép để dì Thắm làm thay. Con sợ dì ấy tủi thân.”
Lan ngồi thụp xuống chiếc ghế tre cũ kỹ, tiếng gió luồn qua khe cửa tre lọt vào từng kẽ tai, lạnh buốt đến tận xương tủy. Những ký ức đau đáu của hơn mười lăm năm về trước ùa về, rõ mồn một như một cuốn phim tua chậm.
Khi đó, cuộc hôn nhân của Lan và Hùng tan vỡ. Không phải vì hết yêu, mà vì cái nghèo bủa vây. Gia đình cô không có gì ngoài hai bàn tay trắng, còn thêm hai đứa con thơ dại, thằng Duy lớn hơn con bé Ly hai tuổi. Mỗi ngày, nhìn con nheo nhóc, nhìn căn nhà trống hoác, nhìn cảnh chồng quần quật làm thuê mà vẫn không đủ ăn, Lan biết, cô không thể để các con lớn lên trong cảnh đói khổ. Cô tin rằng, nếu cô rời đi, để các con lại cho gia đình chồng, nơi có ông bà nội và chú thím đỡ đần, chúng sẽ có một cuộc sống đủ đầy hơn.
“Anh ơi, em không thể tiếp tục nữa,” Lan nói với Hùng, giọng cô nghẹn ngào. “Em xin lỗi. Em không muốn con mình phải chịu khổ.”
Hùng nhìn Lan, ánh mắt anh đầy sự đau khổ. Anh biết Lan yêu con, và anh cũng hiểu hoàn cảnh của vợ. Nhưng để lại hai đứa con thơ dại, đó là một quyết định quá đỗi tàn nhẫn.
“Em có nghĩ kỹ chưa?” Hùng hỏi, giọng anh khản đặc. “Em có chắc là em sẽ không hối hận không?”
Lan gật đầu, nước mắt cô chảy dài. “Em chắc. Em muốn các con có một cuộc sống tốt hơn.”
Ngày Lan rời đi, bé Duy mới sáu tuổi, bé Ly mới bốn tuổi. Chúng níu lấy chân mẹ, khóc nức nở. Lan cố gắng kìm nén nước mắt, quay lưng bước đi, để lại sau lưng tiếng gọi “Mẹ ơi!” xé lòng. Cô không dám ngoảnh đầu lại, sợ rằng sẽ không đủ can đảm để bước tiếp.
Cuộc sống của Lan sau đó là những chuỗi ngày bươn chải nơi đất khách quê người. Cô làm đủ mọi việc, từ làm thuê, phụ hồ đến rửa bát thuê, chỉ mong có thể kiếm được chút tiền gửi về cho các con. Mỗi lần gọi điện về nhà, nghe giọng nói ngây thơ của các con, lòng cô lại quặn thắt. Cô nhớ chúng vô cùng, nhưng cô biết, mình không thể quay về.
Vài năm sau, Hùng tái hôn với một người phụ nữ tên Thắm. Nghe tin đó, lòng Lan vừa đau xót, vừa nhẹ nhõm. Đau xót vì chồng cũ đã có người mới, nhưng nhẹ nhõm vì các con sẽ có một người mẹ khác chăm sóc.
Chị Thắm, theo lời kể của hàng xóm, là một người phụ nữ hiền lành, đảm đang. Cô ấy chăm sóc hai đứa con của Lan rất chu đáo, như con ruột của mình. Cô ấy lo cho chúng từng bữa ăn, giấc ngủ, từng cái áo, cái quần. Cô ấy dạy chúng học, đưa chúng đi chơi, và luôn ở bên cạnh chúng mỗi khi chúng cần.
Nghe những lời đó, Lan vừa mừng vừa tủi. Mừng vì các con được sống một cuộc sống đủ đầy, được yêu thương. Tủi vì người chăm sóc, người nuôi dạy các con không phải là mình.
Dần dần, Lan cảm nhận được sự xa cách từ các con. Mỗi lần cô gọi điện về, chúng nói chuyện với cô ít hơn, và giọng nói của chúng cũng không còn hồn nhiên, gần gũi như trước. Chúng gọi dì Thắm bằng mẹ, và coi dì Thắm như mẹ ruột của chúng.
Lan đau lòng, nhưng cô hiểu. Cô đã rời bỏ các con, đã để chúng lại một mình. Cô không có tư cách để trách móc chúng. Cô chỉ biết âm thầm chịu đựng, và hy vọng các con sẽ sống thật hạnh phúc.
Rồi ngày tháng cứ trôi, thấm thoát đã hơn mười lăm năm. Thằng Duy, con trai cả của Lan, giờ đã là một chàng trai trưởng thành, sắp lập gia đình. Khi nghe tin Duy cưới vợ, lòng Lan tràn ngập niềm vui và tự hào. Con trai cô đã lớn, đã tìm được bến đỗ hạnh phúc.
Duy gọi điện cho Lan, giọng nó vui vẻ. “Mẹ ơi, con sắp cưới vợ rồi. Mẹ về dự đám cưới với con nhé.”
Lòng Lan rộn ràng. Cuối cùng thì cô cũng có thể đường hoàng về dự đám cưới con trai mình. Cô bắt đầu chuẩn bị quần áo, quà cưới. Cô còn định mua một chiếc vòng vàng thật đẹp để trao cho con trai trong ngày trọng đại.
Nhưng rồi, tin nhắn của Duy đến, như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim cô. “Mẹ ơi, hôm đó mẹ cứ đến dự thôi ạ, còn phần trao vàng và nói lời dặn dò, con xin phép để dì Thắm làm thay vì con sợ dì ấy tủi thân.”
Dòng tin nhắn ấy cứ xoáy vào tâm trí Lan, gặm nhấm từng chút hy vọng cuối cùng của cô. Cô cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Trao vàng, nói lời dặn dò, đó là những việc thiêng liêng nhất mà một người mẹ có thể làm trong ngày cưới của con trai. Vậy mà giờ đây, cô lại bị tước đoạt quyền đó.
Nước mắt Lan chảy dài. Cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Cô nhớ lại những ngày tháng bươn chải, những đêm cô đơn, những giọt nước mắt thầm lặng. Tất cả đều vì các con, vì mong muốn chúng có một cuộc sống tốt hơn.
Giữa sự tổn thương tột cùng, Lan cũng cố gắng thấu hiểu. Cô biết, mình không có vai trò lớn trong quá trình nuôi dạy con. Người đã chăm sóc chúng từng li từng tí, người đã dành hết tình yêu thương cho chúng, là dì Thắm. Dì ấy đã ở bên chúng suốt mười lăm năm qua, đã thay cô làm tròn bổn phận của một người mẹ.
Nếu dì Thắm không được làm những điều thiêng liêng đó trong ngày cưới của Duy, dì ấy sẽ tủi thân. Lan hiểu điều đó.
Nhưng lòng cô vẫn đau như cắt. Cô là mẹ ruột của Duy, là người đã sinh ra nó. Cô đã hy sinh tất cả vì nó. Vậy mà giờ đây, cô lại phải nhún nhường, để người khác thay mình đảm nhận vai trò thiêng liêng trong ngày cưới của con trai.
Lan nhìn ra khung cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn tí tách rơi. Cô băn khoăn. Liệu cô có nên nhún nhường? Liệu cô có nên chấp nhận sự thật đau lòng này?
Cô gọi điện cho đứa em gái. Em gái cô nghe chuyện, cũng thở dài.
“Chị ơi, em biết chị đau lòng lắm,” em gái cô nói. “Nhưng chị nghĩ xem, dì Thắm đã nuôi dạy thằng Duy khôn lớn. Dì ấy cũng có công lớn lắm. Thôi thì mình cứ nhường dì ấy đi chị.”
Lời khuyên của em gái càng khiến Lan thêm rối bời. Cô biết, em gái cô nói đúng. Nhưng lòng cô vẫn không thể chấp nhận được.
Nhiều đêm, Lan trằn trọc không ngủ được. Cô suy nghĩ về mọi chuyện, về quá khứ, về hiện tại, về tương lai. Cô nhớ lại những lời nói của Duy, nhớ lại những năm tháng cô đơn.
Cô tự hỏi, liệu cô có nên cố gắng giành lại vai trò của mình không? Liệu cô có nên nói với Duy rằng, cô là mẹ ruột của nó, và cô có quyền được làm những điều đó không?
Nhưng rồi, cô lại nghĩ đến dì Thắm. Dì ấy đã hy sinh rất nhiều. Dì ấy đã yêu thương Duy như con ruột. Lan không muốn làm tổn thương dì ấy.
Cô cũng nghĩ đến Duy. Con trai cô đã lớn, đã có những suy nghĩ, những quyết định riêng. Cô không muốn làm con trai mình khó xử.
Ngày cưới của Duy đến. Lan mặc bộ áo dài mới, nhưng lòng cô lại nặng trĩu. Cô đến dự đám cưới, ngồi ở một góc khuất, lặng lẽ nhìn con trai mình hạnh phúc.
Duy mặc bộ vest chú rể lịch lãm, khuôn mặt nó rạng rỡ niềm vui. Con bé Ly, em gái Duy, xinh đẹp trong chiếc áo dài, đứng cạnh anh trai.
Dì Thắm, mặc một bộ áo dài màu đỏ thắm, đứng cạnh Hùng. Trông dì ấy thật trang trọng, thật đúng với vai trò của một người mẹ.
Khi đến phần trao vàng, dì Thắm bước lên sân khấu. Dì ấy cầm chiếc vòng vàng, đeo vào tay Duy và vợ Duy. Dì ấy nói những lời dặn dò, những lời chúc phúc cho hai con. Giọng dì ấy ấm áp, tràn đầy tình yêu thương.
Nhìn cảnh đó, nước mắt Lan chảy dài. Cô cảm thấy đau đớn tột cùng. Nhưng rồi, cô lại thấy một sự bình yên lạ lùng. Cô nhận ra rằng, dù cô không được trực tiếp trao vàng, không được trực tiếp nói lời dặn dò, nhưng tình yêu của cô dành cho con trai thì vẫn luôn ở đó.
Cô biết, Duy vẫn yêu cô, vẫn kính trọng cô. Dù nó có gọi dì Thắm bằng mẹ, thì cô vẫn mãi là mẹ ruột của nó.
Sau lễ cưới, Duy và vợ Duy đến chỗ Lan.
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã đến dự đám cưới của con,” Duy nói, giọng nó nghẹn ngào.
Lan ôm lấy Duy và con dâu vào lòng. “Con trai của mẹ đã lớn rồi. Mẹ mừng cho con.”
Cô không nói gì về chuyện trao vàng, không nói gì về sự tổn thương. Cô chỉ mỉm cười, chúc phúc cho con trai.
Sau đám cưới, Lan trở về cuộc sống của mình. Cô vẫn đi làm thuê, vẫn bươn chải. Nhưng trong lòng cô, đã có một sự thay đổi lớn.
Cô không còn cảm thấy day dứt, dằn vặt nữa. Cô chấp nhận sự thật, chấp nhận vai trò của mình. Cô biết, mình đã làm điều đúng đắn. Cô đã hy sinh tất cả vì các con, và các con đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Lan vẫn thường xuyên gọi điện về cho các con. Cô nói chuyện với Duy, với Ly, với cả dì Thắm. Mối quan hệ giữa cô và dì Thắm cũng trở nên tốt đẹp hơn. Họ không còn khoảng cách nữa.
Dì Thắm thường xuyên kể cho Lan nghe về cuộc sống của các con, về những điều chúng đang làm, đang học. Lan lắng nghe, lòng cô đầy sự mãn nguyện.
Cô biết, dù không được trực tiếp nuôi dạy các con, nhưng cô vẫn là một phần trong cuộc đời của chúng. Cô vẫn là mẹ của chúng.
Cuộc sống của Lan cứ thế trôi đi trong sự bình yên, hạnh phúc. Cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô có các con, có gia đình.
Cô nhận ra rằng, tình yêu thương không phải lúc nào cũng thể hiện bằng những vai trò rõ ràng, bằng những hành động lớn lao. Đôi khi, nó là sự hy sinh thầm lặng, là sự thấu hiểu, là sự chấp nhận.
Lan đã học được một bài học quý giá về sự tha thứ, về sự bao dung. Cô đã tha thứ cho chính mình, tha thứ cho số phận.
Và mỗi khi nhìn lên bầu trời xanh, nơi những đám mây trắng đang trôi lững lờ, Lan lại cảm thấy lòng mình thanh thản hơn bao giờ hết. Cô biết, cô đã sống một cuộc đời có ý nghĩa. Cô đã tìm thấy hạnh phúc, một hạnh phúc đến từ sự bình yên trong tâm hồn, từ sự chấp nhận và buông bỏ.
Câu chuyện của Lan là một minh chứng cho tình mẫu tử thiêng liêng, và cho sự thấu hiểu, hy sinh trong những mối quan hệ phức tạp. Nó cho thấy rằng, dù có những đau đớn, những hiểu lầm, thì tình yêu thương chân thành vẫn có thể vượt qua tất cả, hàn gắn mọi vết rạn nứt, và mang lại sự bình yên cho những trái tim đã từng tổn thương. Vai trò của người mẹ không chỉ được định nghĩa bằng những gì thể hiện ra bên ngoài, mà còn là sự chấp nhận, thấu hiểu và hy sinh thầm lặng để con cái có được hạnh phúc trọn vẹn nhất.