Vung tiền mẹ ve chai bao bạn, con trai đòi 20 triệu mua điện thoại cho bạn gái và cái kết đắng...
Tiếng rao “Ai ve chai bán không?” của mẹ tôi, bà Tám, văng vẳng giữa trưa hè oi ả, len lỏi qua những con phố đông đúc. Tôi, Hải, bước đi vội vã trên vỉa hè, cố gắng hòa mình vào dòng người tấp nập, giả vờ như không nghe thấy tiếng mẹ, không nhìn thấy dáng mẹ gầy gò, lưng còng còng với chiếc xe đẩy chất đầy phế liệu. Một nỗi mặc cảm quen thuộc lại trỗi dậy, xiết chặt lồng ngực tôi. Tôi là con của một bà ve chai góa bụa, và tôi luôn cố gắng che giấu sự thật đó.
Tôi lớn lên trong căn nhà trọ tồi tàn, ẩm thấp, nơi mùi rác rưởi, ve chai luôn ám ảnh. Mẹ tôi, một người phụ nữ lam lũ, cả đời chỉ biết đến chiếc xe đẩy và những món đồ bỏ đi. Bà ấy là tất cả những gì tôi có, là người đã một mình nuôi tôi khôn lớn. Tôi yêu mẹ, nhưng tôi cũng căm ghét cái xuất thân nghèo hèn của mình.
Khi bước chân vào cánh cửa đại học, tôi nhận ra mình lạc lõng giữa một thế giới hoàn toàn khác. Bạn bè tôi đều là những "công tử, tiểu thư" con nhà giàu, ăn diện sang trọng, tiêu tiền không tiếc tay. Tôi muốn hòa nhập với họ, muốn được họ chấp nhận, muốn được ngẩng cao đầu. Và để làm được điều đó, tôi đã bắt đầu một cuộc sống giả tạo.
Tôi nói dối về gia đình mình. Tôi nói rằng bố tôi là một doanh nhân thành đạt ở nước ngoài, rằng mẹ tôi là một người phụ nữ sang trọng, quý phái. Tôi vay mượn tiền từ bạn bè, từ những người quen để mua sắm quần áo hàng hiệu, để ăn chơi, bao bạn bè. Tôi luôn cố gắng tỏ ra mình là một "công tử con nhà giàu" để hòa nhập với giới thượng lưu.
Tôi cảm thấy mình như một diễn viên, luôn phải đeo một chiếc mặt nạ. Tôi sợ rằng, nếu sự thật bị phơi bày, tôi sẽ bị bạn bè khinh thường, bị xã hội ruồng bỏ. Nỗi sợ hãi đó ám ảnh tôi mỗi ngày, đẩy tôi ngày càng lún sâu vào con đường sai trái.
"Hải này, mày có cái điện thoại mới đẹp thế. Chắc bố mày lại gửi tiền về cho mày đúng không?" Một đứa bạn hỏi tôi, giọng nó đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Ờ, đúng vậy. Bố tao vừa gửi về một khoản lớn. Tao định mua chiếc điện thoại này cho bạn gái tao." Tôi nói, giọng tôi đầy vẻ tự hào, dù trong lòng tôi biết đó là một lời nói dối trắng trợn.
Tôi đã có một cô bạn gái xinh đẹp, tên là Lan. Lan là con gái của một gia đình giàu có. Tôi yêu Lan, nhưng tôi cũng sợ rằng, nếu Lan biết sự thật về tôi, cô ấy sẽ bỏ tôi. Vì thế, tôi luôn cố gắng che giấu mọi thứ.
Món Nợ Sai Trái Và Cái Bẫy Khó Thoát
Để duy trì cuộc sống giả tạo đó, tôi cần rất nhiều tiền. Tiền lương làm thêm của tôi không đủ để trang trải cho những khoản chi tiêu xa hoa. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc vay tiền.
Nhưng ai sẽ cho tôi vay một số tiền lớn như vậy? Tôi không có gì để thế chấp, không có gì để đảm bảo.
Trong lúc túng quẫn nhất, tôi nghĩ đến mẹ. Mẹ tôi, dù nghèo, nhưng bà ấy luôn có một khoản tiền nhỏ tiết kiệm để phòng thân. Tôi biết, mẹ tôi rất thương tôi, bà ấy sẽ không từ chối nếu tôi hỏi vay tiền.
Tôi về nhà, tìm gặp mẹ. "Mẹ ơi, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy hiền từ. "Có chuyện gì vậy con? Con cứ nói đi."
"Mẹ ơi, con đang cần gấp 20 triệu đồng để làm ăn. Con hứa sẽ trả lại mẹ sớm nhất có thể." Tôi nói, giọng tôi đầy vẻ van nài.
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc lâu. Bà ấy biết, 20 triệu đồng là một số tiền rất lớn đối với bà ấy. Nhưng vì thương con, bà ấy đã đồng ý.
"Được thôi con. Mẹ sẽ cho con vay. Nhưng con phải hứa với mẹ là con phải làm ăn thật tốt nhé." Mẹ tôi nói, rồi bà ấy lấy ra từ chiếc hộp gỗ cũ kỹ 20 triệu đồng tiền mặt.
Tôi cầm số tiền đó, lòng tôi trỗi dậy một cảm giác tội lỗi. Tôi biết, tôi đang lừa dối mẹ. Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Tôi dùng 20 triệu đồng đó để mua điện thoại cho bạn gái và bao bạn bè ăn chơi. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống giả tạo của mình. Tôi vẫn tiếp tục đeo chiếc mặt nạ của một "công tử con nhà giàu".
Nhưng niềm vui đó không kéo dài được lâu. Tôi đã không trả được nợ đúng hạn. Và rồi, tai họa ập đến.
Đêm Định Mệnh Và Nỗi Nhục Nhã Tột Cùng
Đêm đó, trời mưa tầm tã. Tôi đang ở nhà bạn, chuẩn bị đi chơi. Bỗng điện thoại tôi reo. Là hàng xóm gọi.
"Hải ơi, con về nhà ngay đi. Có người đến đòi nợ mẹ con đó. Họ đang làm loạn cả nhà."
Tim tôi như ngừng đập. Tôi lao ra khỏi nhà, chạy như điên về phía căn nhà trọ của mình.
Khi tôi về đến nơi, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi. Mấy tên giang hồ xăm trổ đầy mình đang đứng trước cửa nhà tôi, la lối om sòm. Mẹ tôi, bà ấy đang quỳ dưới đất, khuôn mặt bà ấy tái mét, nước mắt bà ấy chảy dài.
"Bà già này, bà có trả tiền cho bọn tôi không? Hay bà muốn bọn tôi đập nát cái nhà này?" Một tên giang hồ nói, giọng hắn đầy vẻ hăm dọa.
Mẹ tôi run rẩy. "Xin các anh... xin các anh cho tôi thêm thời gian. Tôi sẽ cố gắng trả nợ."
"Thời gian? Bà nghĩ chúng tôi có thể chờ đợi bà mãi sao? Mày ra đây, thằng con trai của mày đâu? Để nó trả nợ thay mày." Tên giang hồ khác nói, rồi hắn ta túm lấy cổ áo mẹ tôi, kéo bà ấy đứng dậy.
Tôi đứng đó, chết sững. Nỗi sợ hãi, nỗi nhục nhã dâng trào trong lòng tôi. Tôi nhìn mẹ tôi, nhìn khuôn mặt bà ấy đầy sự đau đớn, sự tủi nhục.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi lao đến, đẩy tên giang hồ ra. "Các người làm gì mẹ tôi vậy? Các người buông mẹ tôi ra."
Mấy tên giang hồ nhìn tôi, ánh mắt chúng đầy vẻ khinh bỉ. "À, hóa ra là thằng công tử đây rồi. Mày về đúng lúc lắm. Mày là con trai, mày phải trả nợ thay mẹ mày chứ."
Tôi đứng đó, đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ của bọn giang hồ, và ánh mắt đau đớn của mẹ tôi. Nỗi xấu hổ và ân hận dâng trào trong lòng tôi. Tôi đã lừa dối mẹ, đã đẩy mẹ vào hoàn cảnh này.
Quá xấu hổ và ân hận, Hải đứng ra nhận lỗi, bảo vệ mẹ và hứa trả nợ thay.
"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Tất cả là lỗi của con. Con sẽ trả nợ thay mẹ. Các người muốn bao nhiêu, tôi sẽ trả." Tôi nói, giọng tôi run run.
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ bất ngờ. Bà ấy không ngờ rằng, tôi lại có thể nói ra những lời đó.
Mấy tên giang hồ cười khẩy. "À, ra là thằng công tử cũng biết nhận lỗi rồi à? Được thôi. Mày cứ trả tiền đi. Tao sẽ tha cho mẹ mày."
Tôi nhìn mẹ tôi, nước mắt tôi chảy dài. Tôi biết, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn. Tôi đã làm tổn thương người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất.
Sự Hoàn Lương Và Con Đường Trở Về Với Giá Trị Thật
Sau đêm đó, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn là thằng "công tử con nhà giàu" nữa. Tôi đã vứt bỏ chiếc mặt nạ giả tạo của mình.
Tôi nói lời chia tay với Lan. Tôi không muốn lừa dối cô ấy nữa. Tôi muốn sống thật với chính mình.
Tôi cũng nói lời chia tay với đám bạn bè ăn chơi. Tôi biết, họ không phải là bạn bè thật sự của tôi.
Tôi tìm một công việc mới. Tôi không còn muốn làm những công việc nhàn hạ nữa. Tôi muốn làm những công việc vất vả, để kiếm tiền trả nợ cho mẹ, để chuộc lại lỗi lầm của mình. Từ đó, cậu ta hoàn lương, bỏ ăn chơi, đi làm công nhân và phụ mẹ nhặt ve chai.
Mỗi ngày, sau giờ làm, tôi lại phụ mẹ nhặt ve chai. Tôi không còn mặc cảm nữa. Tôi không còn xấu hổ nữa. Tôi tự hào về mẹ, tự hào về công việc của mẹ.
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ yêu thương. Bà ấy biết, tôi đã thay đổi. Bà ấy biết, tôi đã trở lại là chính mình.
"Hải à, con đừng vất vả quá. Mẹ không sao đâu." Mẹ tôi nói, giọng bà ấy dịu dàng.
"Không sao đâu mẹ. Con muốn làm việc để trả nợ cho mẹ. Con muốn mẹ được sống an nhàn tuổi già." Tôi nói, rồi tôi ôm mẹ vào lòng.
Chúng tôi cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện. Tôi kể cho mẹ nghe về công việc của tôi, về những khó khăn mà tôi đã trải qua. Mẹ tôi kể cho tôi nghe về cuộc sống của bà ấy, về những kỷ niệm của bà ấy.
Tôi cảm thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết. Tôi đã tìm thấy sự bình yên thực sự trong cuộc sống giản dị bên mẹ.
Tình Yêu Thương Và Hạnh Phúc Đích Thực
Dần dần, tôi đã trả hết nợ cho bọn giang hồ. Tôi đã chuộc lại lỗi lầm của mình.
Tôi không còn mặc cảm về xuất thân nữa. Tôi tự hào về mẹ, tự hào về bản thân. Tôi biết rằng, giá trị của một con người không nằm ở tiền bạc, không nằm ở địa vị xã hội, mà nằm ở nhân cách, ở tấm lòng.
Qua thời gian, Hải chuộc lại lỗi lầm bằng tình yêu thương và sự hiếu thảo, tìm thấy sự bình yên thực sự trong cuộc sống giản dị bên mẹ.
Mẹ tôi thì ngày càng khỏe mạnh hơn. Bà ấy không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa. Bà ấy sống an nhàn tuổi già, được tôi chăm sóc chu đáo.
Tôi nhìn mẹ tôi, nhìn nụ cười rạng rỡ của bà ấy. Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp. Tôi biết, mình đã có một cuộc sống hạnh phúc đích thực.
Tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống, ai cũng có thể mắc sai lầm. Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết nhận lỗi, biết sửa chữa sai lầm. Và quan trọng hơn cả, là chúng ta phải biết yêu thương, biết trân trọng những người thân yêu của mình.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn. Tôi sẽ luôn ghi nhớ bài học về sự thật thà, về tình yêu thương, về sự hiếu thảo mà cuộc đời đã dạy tôi. Tôi sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, để lan tỏa yêu thương, để mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh.